Nghịch cảnh tu hành, đồng nghĩa với việc tu hành ngược!
Đương nhiên, tu hành ngược này là lấy lùi làm tiến.
Giống như giờ khắc này, cảnh giới của hắn dù là Khí Biến Cảnh, thế nhưng tâm cảnh của hắn là Phá Không Cảnh, không chỉ thế, tâm đắc cảnh giới từ Khí Biến Cảnh đến Phá Không Cảnh vẫn luôn ở trong đầu hắn.
Cảnh giới!
Nói đơn giản thì nghĩa là, cảnh giới là một cái khung, mà hiện tại thứ hắn cần làm là nhảy qua cái khung này.
Kiếm đạo cũng như thế!
Con đường này hắn chưa bao giờ đi qua, cô gái váy trắng cũng chưa từng nói với hắn, đây là con đường hắn tự mình nghĩ ra.
Diệp Huyên hít sâu một hơi, lúc này hắn không hề mê man.
Thấu hiểu, tâm cảnh sáng tỏ!
Diệp Huyên đứng lên, mà lúc này đây, hắn là Khí Biến Cảnh!
Hắn không khôi phục lại Phá Không Cảnh, bởi vì hắn cảm giác vẫn còn thiếu một chút nữa, mỗi một cảnh giới đều còn thiếu một chút nữa mới đến cực hạn.
Mà một chút này hắn lại không tài nào đột phá trong thời gian ngắn được, vì vậy hắn chọn cách dừng lại.
Như nghĩ đến điều gì, hắn xòe lòng bàn tay ra, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Kiếm Tiên Linh!
Nhìn kiếm Tiên Linh trong tay, Diệp Huyên khẽ mỉm cười rồi thu hồi lại, sau đó hắn lại nhìn kiếm Trấn Hồn ở trước mặt.
Không nói gì!
Diệp Huyên xoay người rời đi, vẫn đi rất chậm như cũ, bởi vì vết thương trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Mà lúc hắn sắp đi ra ngoài, phía sau, chuôi kiếm Trấn Hồn đột nhiên run lên, sau đó hóa thành một tia kiếm quang màu đen bay đến trước mặt hắn.
Diệp Huyên nhìn kiếm Trấn Hồn trước mặt, im lặng một lát rồi mới nói: "Ngươi nguyện ý đi theo ta?"
Kiếm Trấn Hồn run lên.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Được".
Nói xong, hắn đưa tay nắm chặt kiếm, đi ra ngoài.
Hoa thơm, bướm đậu!
Lúc Diệp Huyên đi ra Vô Gian Luyện Ngục, Độc Cô Huyên vội chạy đến trước mặt hắn, thấy vẻ mặt lo lắng của Độc Cô Huyên, Diệp Huyên mỉm cười: "Không sao ạ".
Độc Cô Huyên nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Không lừa người đâu".
Độc Cô Huyên đang định nói gì thì lúc này, không gian phía chân trời xa xôi bỗng rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt Độc Cô Huyên bỗng thay đổi: "Độc Cô Liên!"
Giản Tự Tại ở bên cạnh cười nói: "Hắn không phải Độc Cô Liên!"
Độc Cô Huyên nhìn Giản Tự Tại, nàng ta cười bảo: "Thân thể là Độc Cô Liên, nhưng linh hồn không phải!"
Độc Cô Huyên lại nhìn sang Độc Cô Liên, lúc này bà ấy mới phát hiện, khí chất của người trước mặt hoàn toàn khác với trước kia.
'Độc Cô Liên' nhìn về phía Giản Tự Tại, mặt ông ta không có cảm xúc nào: "Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
Giản Tự Tại cười đáp: "Giản Tự Tại".
'Độc Cô Liên' khẽ nhíu mày: "Chưa từng nghe qua".
Giản Tự Tại khẽ mỉm