Đệ Nhất Kiếm Thần

Thiên Vực sẽ càng ngày càng loạn


trước sau

Giết người diệt khẩu!

Khóe mắt Diệp Huyên giật lên một cái, người phụ nữ này nghĩ xa ghê!

Diệp Huyên không nói gì, hắn dẫn Độc Cô Huyên xoay người rời đi, đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại: "Hỏi lại một lần nữa, Bắc Võ Tông muốn chiến không?"

Trong điện, sắc mặt đám cường giả Bắc Võ Tông đều khó coi.

Làm càn!

Diệp Huyên này quá kiêu ngạo!

Mà Diệp Huyên càng làm càn, bọn họ lại càng kiêng kỵ, bởi vì điều này có nghĩa là Diệp Huyên không hề sợ hãi, sau lưng hắn có người.

Cứ thế, dưới cái nhìn chăm chăm của đám cường giả Bắc Võ Tông, Diệp Huyên dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển rời đi.

Sau khi Diệp Huyên rời đi, một ông lão bên cạnh Trần Bắc Huyền trầm giọng nói: "Ngươi tin sau lưng hắn là Vị Ương Tinh Cung thật à?"

Trần Bắc Huyền lạnh lùng đáp: "Có quan trọng không?"

Ông lão nhìn Trần Bắc Huyền, Trần Bắc Huyền lại nhìn phía xa xa: "Con yêu thú kia ngươi đánh lại được không?"

Ông lão lắc đầu.

Lão là Thánh Cảnh, nhưng con yêu thú kia vẫn mang lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho lão.

Trần Bắc Huyền lại nói: "Yêu thú mạnh mẽ như vậy lại tình nguyện đi theo hắn... Sau lưng hắn, cho dù không phải Vị Ương Tinh Cung cũng chắc chắn là một thế lực khổng lồ nào đó. Còn thanh kiếm kia nữa, chỉ một thanh kiếm mà đã ngăn lại được khí thế của chúng ta, ngươi nghĩ chủ nhân của kiếm này mạnh đến thế nào?"

Ông lão trầm mặc.

Trần Bắc Huyền nhẹ giọng nói: "Cái chết của Tông chủ chắc chắn có liên quan đến người này, với khả năng của Tông chủ mà cũng bị người ta im hơi lặng tiếng chém giết..."

Nói xong, bà ta khẽ lắc đầu: "Cho dù như nào đi nữa, bảo vật cỡ này không phải thứ Bắc Võ Tông có thể lấy được. Nếu cưỡng chế lấy thì e là sẽ như hắn nói, chúng ta sẽ là nhà họ Cổ và Độc Cô kế tiếp".

Ông lão trầm mặc trong chốc lát, sau đó thấp giọng thở dài: "Đáng tiếc".

Trần Bắc Huyền cười nói: "Không có gì đáng tiếc cả, chí ít thực lực tổng hợp của Bắc Võ Tông vẫn còn đó, nếu nói đáng tiếc, phải là nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ đáng tiếc mới đúng, hai tộc đều truyền thừa cả vạn năm, vậy mà bị diệt cả... Đáng tiếc!"

Nói xong, bà ta ngẩng đầu nhìn về chân trời xa xa: "Bây giờ chúng ta cứ im lặng quan sát xem, xem kế tiếp là ai... Nam Võ Tông? Thánh Địa? Hay là Vị Ương Tinh Cung..."

Ông lão trầm giọng nói: "Những thế lực này sẽ ra tay với hắn sao?"

Trần Bắc Huyền cười nói: "Hấp dẫn quá mà, bọn họ sẽ phải động lòng thôi. Nhất là Thánh Địa và Vị Ương Tinh Cung, nếu Thánh Địa muốn vượt qua Vị Ương Tinh Cung thì bọn họ phải có được cơ duyên to lớn... Mà nếu Thánh Địa muốn lấy được bảo vật trên người Diệp Huyên, Vị Ương Tinh Cung chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn. Hãy chờ xem, Thiên Vực này sẽ càng ngày càng loạn".

...

Sau khi rời khỏi Bắc Võ Tông, Diệp Huyên về tới Vô Gian Luyện Ngục, bây giờ Vô Gian

Luyện Ngục này tương đương với nhà hắn ở Thiên Vực này.

Hắn cũng không có ý định trốn, bởi vì hắn biết, thế lực khắp Thiên Vực đều đang quan sát hắn, hắn càng trốn thì càng nguy hiểm!

Hắn càng quang minh chính đại, thì người trong bóng tối càng kiêng kị hắn.

Chữa thương!

Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống đất, tiếp tục chữa thương.

Hiện tại cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều bị thương nghiêm trọng, nhất định phải mau chóng khôi phục lại, nếu không hắn không hề có chút sức chiến đấu nào!

Cứ thế, hai ngày sau, vết thương toàn thân Diệp Huyên từ trên xuống dưới gần như đã khôi phục hẳn.

Sau khi khôi phục, hắn vẫn là Khí Biến Cảnh, hắn cũng không định đột phá lên.

Mà sau khi thương thế hắn khôi phục, hắn lại càn quét nhẫn chứa đồ ở trong tháp Giới Ngục, lúc trước hắn lợi dụng tháp Giới Ngục để chém giết đám người Cổ Thiên, bên trong tháp Giới Ngục có hơn ba mươi nhẫn chứa đồ!

Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn đã giật mình!

Ba mươi nhẫn chứa đồ gộp lại có hơn mười lăm triệu Tử Nguyên Tinh, cộng thêm vốn sẵn có của hắn, hiện tại hắn có đến ba mươi hai triệu viên Tử Nguyên Tinh!

Mà ngoài ra, trong nhẫn chứa đồ còn có đến hai ba bảo vật bậc Thánh, theo thứ tự là một bộ giáp, một cái rìu dài, còn có một cây trường côn!

Tuy đều là bậc Thánh, nhưng lại không vừa mắt Diệp Huyên được cái nào!

Bởi vì bây giờ hắn có trang phục Chư Thần, còn có kiếm Trấn Hồn!

Hắn không biết kiếm Trấn Hồn là bậc gì, nhưng nó chắc chắn không thấp hơn trang phục Chư Thần, thậm chí là vượt qua trang phục Chư Thần!

Thứ có thể khiến Giản Tự Tại coi trọng, chắc chắn không phải đồ tầm thường!

Mà bây giờ ngoại trừ trang phục Chư Thần ra, hắn còn hộp kiếm bậc Thánh, cùng kiếm Tiên Linh và kiếm Ám Thương đều là bậc Thánh. Nhưng như vậy vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Hiện tại thứ có thể dùng được chỉ có trang phục Chư Thần và kiếm Trấn Hồn!

Bởi vì bây giờ đối thủ của hắn đã khác trước rất nhiều rồi!

Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Thiên Vực này có chỗ nào bán đồ không ạ?"

Độc Cô Huyên hỏi: "Con muốn mua đồ à?"

Diệp Huyên gật đầu: "Con muốn mua thêm vài thanh kiếm, tiện thể tìm người giúp đỡ tìm Liên Nhi luôn ạ".

Hiện tại Diệp Liên không rõ tung tích, mà cả nhà họ Cổ đã bị tiêu diệt sạch, hắn không thể tìm kiếm được, vì thế bây giờ hắn phải có người giúp đỡ, nhiều người mới nhiều sức!

Độc Cô Huyên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Vị Ương Thành".

"Vị Ương Thành?"

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Vị Ương Tinh Cung?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện