Đệ Nhất Kiếm Thần

Thấy ba thanh kiếm kia không?


trước sau

Diệp Huyên đen mặt lại!

Có cần phải nói trắng ra như vậy không?

Có cần phải nói trắng ra như vậy không?

Không cho mình chút mặt mũi nào?

Lúc này, linh của kiếm Trấn Hồn lại nói: "Tiểu chủ... Thật ra người cũng không kém đến vậy, người vẫn có ưu điểm, ví dụ như da mặt người rất dày, chủ nhân cũ không thể so với người được đâu!"

Diệp Huyên: "..."

Linh của kiếm Trấn Hồn lại nói: "Hơn nữa, tuy thiên phú của Tiểu chủ không tốt lắm, nhưng phúc duyên của Tiểu chủ lại rất lớn, người biết đấy, có vài người từ khi sinh ra đã có được những thứ mà người ta phấn đấu cả đời cũng không có được, ví dụ như..."

"Khoan đã!"

Diệp Huyên vội vàng nói: "Ngươi đang khen ta hay đang mắng ta vậy!"

Linh của kiếm Trấn Hồn lại nói: "Tiểu chủ đừng để ý nhiều quá, vì vận may cũng là một loại thực lực".

Diệp Huyên: "..."

Linh của kiếm Trấn Hồn nói tiếp: "Tiểu chủ còn gì thắc mắc không?"

Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: "Bây giờ ta có thể khống chế ngươi hoàn toàn không?"

Linh của kiếm Trấn Hồn đáp: "Không thể! Bởi vì linh hồn của Tiểu chủ vẫn chưa đủ mạnh... Không đúng, ở giai đoạn này mà linh hồn của Tiểu chủ đã đạt được trình độ như vậy thì cũng coi như là hiếm có. Nhưng nếu muốn khống chế ta hoàn toàn thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Bây giờ mỗi ngày Tiểu chủ chỉ có thể sử dụng ta hai lần, sau hai lần, linh hồn của Tiểu chủ sẽ bị phản phệ, loại đau đớn đó Tiểu chủ chắc chắn không muốn trải nghiệm đâu".

Hai lần!

Vẻ mặt Diệp Huyên khá bình tĩnh, hắn đã đoán được trước rồi, vì khi sử dụng trang phục Chư Thần mà hắn cũng bị phản phệ thì huống gì là kiếm Trấn Hồn!

May mà linh hồn hắn mạnh mẽ, nếu không e là đến một lần cũng không dùng được!

Cho dù thế nào đi nữa thì cũng là chuyện tốt, bởi vì hắn có thêm một lá bài tẩy!

Lúc này, linh của kiếm Trấn Hồn đột nhiên nói: "Tiểu chủ, ta có thể đi dạo được không?"

Diệp Huyên cười nói: "Tại sao?"

Linh của kiếm Trấn Hồn đáp: "Tháp này không phải là đồ vật của Tứ Duy, nếu như ta tiếp xúc với nó nhiều, không chừng lại có thu hoạch mới, mong Tiểu chủ cho phép".

Diệp Huyên cười nói: "Đi đi".

Được Diệp Huyên đồng ý, kiếm Trấn Hồn lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Huyên đang định tu luyện thì đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đã bay đến trước mặt hắn, Tiểu Linh Nhi liếc mắt thanh kiếm Trấn Hồn đang bay tới bay lui ở phía xa xa: "Nó là ai vậy!"

Diệp Huyên cười

nói: "Một thanh kiếm!"

"À..."

Tiểu Linh Nhi hơi cúi đầu, hình như tâm trạng không được tốt lắm.

Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi: "Sao vậy? Hình như ngươi không vui?"

Tiểu Linh Nhi khẽ đáp: "Ta cảm nhận được ở tầng năm... có hơi thở rất tà ác, ta, ta sợ".

Tầng năm!

Diệp Huyên lập tức biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn về nhìn tầng năm, rốt cuộc ở đó giam cầm thứ gì?

Tiểu Linh Nhi nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Diệp Huyên, nhỏ giọng nói: "Sợ lắm..."

Diệp Huyên cười nói: "Đừng sợ!"

Nói xong, hắn chỉ chỉ lên trên: " Thấy ba thanh kiếm kia không? Có chúng nó ở đó, tên ở tầng năm chắc chắn không dám làm hại ngươi!"

Ba thanh kiếm!

Tiểu Linh Nhi nhìn chằm chằm, sau đó nở nụ cười: "Hình như đúng là vậy!"

Nói xong, cô bé xoay người chạy đi, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay ngược trở về trước mặt Diệp Huyên, mà trong lòng cô bé nay có ôm một quả cây, cô bé dúi vào lòng Diệp Huyên: "Ăn đi!"

Diệp Huyên cười nói: "Ừ!"

Tiểu Linh Nhi nở nụ cười tươi rói, sau đó lại đi tưới nước cho linh quả của mình.

Diệp Huyên ăn quả cây trong tay.

Chẳng mấy chốc, một luồng linh khí tinh khiết lan ra trong cơ thể hắn, nháy mắt, hắn cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.

Thứ tốt!

Diệp Huyên hơi kinh ngạc, hắn hơi đánh giá thấp hiệu quả của linh quả này rồi! Nếu bán mấy linh quả này thì chắc chắn sẽ thu về không ít Tử Nguyên Tinh!

Nhưng hiện tại hắn cũng không thiếu tiền.

Diệp Huyên bình tĩnh lại, bây giờ kiếm ý của hắn đã tan hết, nhưng không phải là biến mất, mà hắn muốn hiểu lại từ đầu kiếm ý Thiện Ác của mình!

Thiện Ác!

Lần này hắn không định cùng đi song song nữa, hắn quyết định đi con đường ác trước!

Bởi vì ở thế đạo này, nếu người không trở nên ác, sẽ đứng không vững, sẽ sống không lâu.

Kiếm ý Ác Niệm!

Diệp Huyên áp chế hoàn toàn kiếm ý Thiện Niệm lại, điên cuồng phóng kiếm ý Ác Niệm ra, chẳng mấy chốc, bốn phía chung quanh hắn đã xuất hiện một luồng hơi thở tà ác.

Cái gì là thiện?

Cái gì là ác?

Vấn đề này vẫn luôn làm hắn trăn trở, bởi vì thiện ác không có định nghĩa tiêu chuẩn nào cả. Nhưng giờ phút này hắn lại không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ muốn khuếch trương mặt ác này thật nhanh mà thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện