Trên đường đi, Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Không cần phải thế!”
Diệp Huyên cười nói: “Cảm thấy con làm lớn chuyện sao?”
Độc Cô Huyên gật đầu: “Bách Hiểu Các này cũng không đơn giản, chúng ta thật sự không nên gây thù với bọn họ!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Thế giới này kẻ mạnh là trời, muốn có được sự tôn trọng của bọn họ thì nhất định phải có thực lực mạnh mẽ, nếu không, bọn họ sẽ không tôn trọng chúng ta, cũng sẽ không coi trọng chúng ta, càng sẽ không kiêng dè chúng ta!”
Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên: “Con là cố ý sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Lúc trước nữ tử kia chỉ gọi một kẻ cảnh giới Vô Thượng ra, có nghĩa là ra tay với ta hoàn toàn không phải ý định của Bách Hiểu Các, mà là ý định của chính nàng ta. Giết nàng ta, chỉ đơn giản là chướng mắt nàng ta thôi”.
Độc Cô Huyên nói: “Giết ông lão phía sau kia là muốn hù dọa Bách Hiểu Các, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Độc Cô Huyên hỏi: “Con không sợ chọc giận bọn họ sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Con không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người muốn gây chuyện với con! Thêm một Bách Hiểu Các cũng chẳng sao, xem bọn họ lựa chọn thế nào”.
Nói xong, hắn đi về phía xa.
Độc Cô Huyên khẽ thở dài, sau đó đi theo.
…
Diệp Huyên, Độc Cô Huyên và Đế Khuyển vừa quay lại trước cửa tửu lâu, một ông lão đã xuất hiện trước mặt bọn họ, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, lão phu là Đường chủ của Bách Hiểu Các, Mộ Châu”.
Diệp Huyên cười nói: “Mộ tiền bối có chuyện gì sao?’
Mộ Châu nhẹ giọng đáp: “Bách Hiểu Các ta và Diệp công tử không thù không oán, mà Diệp công tử lại liên tục giết chết ba người của Bách Hiểu Các, Diệp công tử không cho lão phu một lời giải thích sao?”
Diệp Huyên cười khẽ: “Chắc hẳn tiền bối đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi, nếu tiền bối đến để thương lượng, vậy chúng ta đi vào tửu lâu nói, còn nếu đến báo thù thì bây giờ có thể ra tay rồi!”
Mộ Châu nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cậu rất tự tin!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Mộ Châu, nhẹ giọng nói: “Không biết Bách Hiểu Các mạnh hơn nhà Độc Cô và nhà họ Cổ bao nhiêu!”
Mộ Châu híp mắt lại: “Cậu là đang uy hiếp chúng ta ư?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu thôi. Muốn đối đầu với Diệp Huyên ta, Bách Hiểu Các nên nhìn lại bản thân trước”.
Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên đi vào tửu lâu.
Còn Đế Khuyển thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Châu.
Trước cửa, vẻ mặt Mộ Châu hơi khó coi.
Đối đầu với Diệp Huyên?
Dù Bách Hiểu Các mạnh thật, nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ đó, vì Bách Hiểu Các cũng không muốn lấy bảo vật trên người Diệp Huyên.
Bảo vật trên người Diệp Huyên, ai lấy được thì người đó xui!
Mà đến bây giờ cũng không ai đến gây chuyện với Diệp Huyên là vì không có thực lực, không dám đến tìm Diệp Huyên, còn người có thực lực thì đều đang quan sát, ai cũng không muốn đứng ra làm bia đỡ đạn.
Bách Hiểu Các càng không muốn!
Một lát sau, Mộ Châu đi vào tửu lâu.
Trước bàn trà, Diệp Huyên và Mộ Châu ngồi đối diện nhau, Độc Cô Huyên thì ngồi bên cạnh Diệp Huyên.
Diệp Huyên nói: “Vẫn là câu nói đó, ta không muốn đối địch với các người”.
Mộ Châu đáp: “Bách Hiểu Các ta cũng không muốn đối địch với Diệp công tử, ba người lúc trước ra tay với Diệp công tử đều là bọn họ tự ý, không liên quan đến Bách Hiểu Các chúng ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Nói thế thì chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi”.
Mộ Châu nhìn Diệp Huyên: “Là hiểu lầm, nếu hiểu lầm đã được tháo giải thì lão phu xin cáo từ”.
Nói xong, ông ta bèn muốn rời đi, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối đợi một chút”.
Mộ Châu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta còn muốn nhờ quý các tìm người giúp mình”.
Mộ Châu im lặng một lát rồi hỏi: “Tìm tiểu cô nương kia