Đệ Nhất Kiếm Thần

Cũng không phải cháu của ta!


trước sau

Thấy Đế Khuyển không muốn vào tháp, Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó xoay người nhìn về phía cô gái thanh tú, cười nói: “Vị cô nương này, nó đi vào cùng ta, ta xin đảm bảo là nó sẽ không gây rối, được không?”

Cô gái thanh tú lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt cô gái, cô gái nhìn thoáng qua, bên trong có năm trăm viên Tử Nguyên Tinh!

Cô gái lập tức mặt mày hớn hở, vội vã nhận lấy nhẫn chứa đồ: “Công tử dẫn nó vào đi, nhưng phải bảo nó yên tĩnh, không được chạy lung tung”.

Diệp Huyên cười đáp: “Không thành vấn đề!”

Cô gái thanh tú cúi người, sau đó nói: “Nếu công tử muốn mua đồ thì lên tầng hai, muốn bán đồ thì lên tầng ba”.

Diệp Huyên nói: “Cảm ơn”.

Cô gái cười: “Việc nên làm thôi!”

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển nhẹ giọng nói: “Nhân loại ngu ngốc!”

Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: “Đừng nóng giận, dù sao người cũng là yêu thú hộ tộc của Thần tộc, so đo với một cô bé thì hạ thấp thân phận quá”.

Đế Khuyển nói: “Ta có so đo với nàng ta à? Nếu so đo với nàng ta thì ta đã sớm nuốt nàng ta luôn rồi!”

Diệp Huyên cười: “Tiền bối rộng lượng!”

Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới tầng hai, một cô gái bước tới, trông nàng ta rất trẻ tuổi, trên mặt là nụ cười dễ gần: “Không biết công tử cần gì!”

Diệp Huyên cười nói: “Mua ít đồ!”

Cô gái hỏi: “Không biết công tử cần mua kiếm gì?”

Diệp Huyên đáp: “Bậc Thánh!”

Nghe vậy, khóe mắt cô gái khẽ giật, sau đó thì cúi người: “Công tử đi theo ta!”

Nói xong, nàng ta dẫn Diệp Huyên, Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới một phòng bao tao nhã, cùng lúc đó, có người dâng trà nước và linh quả lên.

Trong phòng riêng, cô gái cười khẽ: “Công tử chỉ cần một thanh thôi sao?”

Diệp Huyên hỏi: “Quý thương hội có bao nhiêu thanh?”

Cô gái đáp: “Chỉ cần công tử có thể trả tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi.

Thương hội này tự tin đến mức nào mới dám nói những lời này vậy?

Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Một thanh kiếm bậc Thánh giá bao nhiêu Tử Nguyên Tinh?”

Cô gái nói: “Ít nhất mười triệu, nhiều hơn nữa có tiền cũng không mua được!”

Mười triệu!

Diệp Huyên cười khổ, hắn chợt cảm thấy mình rất nghèo, bây giờ hắn chỉ có tổng cộng ba mươi hai triệu Tử Nguyên Tinh, nói cách khác nhiều nhất chỉ có thể mua ba thanh kiếm bậc Thánh!

Nuốt chửng ba thanh kiếm có lẽ không đủ, ít nhất phải chuẩn bị năm thanh!

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta muốn rao bán một vài thứ”.

Nghe vậy, mắt cô gái sáng lên: “Không biết công tử muốn rao bán thứ gì!”

Diệp Huyên vung tay phải lên, bốn bảo vật bậc Thánh xuất hiện trước mặt cô gái, đây là thu hoạch của

hắn lúc sử dụng tháp Giới Ngục giết chết đám người Cổ Thiên.

Đương nhiên bảo vật bậc Thánh của hắn không chỉ có thể, nhưng còn lại đều là kiếm, hắn muốn giữ lại để mình dùng.

Nhìn bốn bảo vật bậc Thánh trước mặt Diệp Huyên, cô gái chợt nói: “Dâng trà!”

Một cô gái nhanh chóng bưng ba tách linh trà vào, Diệp Huyên phát hiện, linh trà này hoàn toàn khác một trời một vực với loại hắn vừa uống.

Cô gái cười nói: “Quên tự giới thiệu, ta tên Vũ Mạc, công tử cứ gọi ta Tiểu Vũ là được”.

Diệp Huyên thầm cười khổ, nếu mình không lấy mấy món bảo vật bậc Thánh này ra, thì e rằng người phụ nữ này còn không thèm nói tên cho hắn biết.

Vũ Mạc lại nói: “Công tử, mấy món bảo vật này đều không tầm thường, nếu bán đấu giá thì lợi nhuận sẽ càng cao, đêm nay chúng ta có một buổi đấu giá, nếu công tử không vội thì bây giờ ta có thể đi sắp xếp bán đấu giá mấy món bảo vật này trong đêm nay. Đương nhiên nếu công tử vội, chúng ta có thể mua của công tử theo giá mỗi món mười triệu như trên thị trường. Có điều như thế công tử sẽ lỗ nhiều”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, đang định cất lời, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Hóa ra là Diệp công tử ghé thăm, không tiếp đón từ xa, mong Diệp công tử thứ lỗi!”

Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một thanh niên đi tới.

Vũ Mạc vội đứng lên hành lễ: “Bái kiến Nhị công tử”.

Thanh niên không để ý tới Vũ Mạc, hắn ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhưng lại nhìn về phía Độc Cô Huyên, khi nhìn thấy Độc Cô Huyên, khóe miệng hắn ta hơi cong lên, ánh mắt dâm tà: “Không hổ là mỹ nhân từng nằm trên bảng mỹ nhân của Thiên Vực chúng ta, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu có thể hôn lên khuôn mặt này, bản công tử sẵn lòng sống ít hơn mười năm, ha ha…”

Diệp Huyên ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn chọc tức ta… Được, ta cho ngươi vừa lòng”.

Nói xong, hắn cười khẽ: “Giết, không một ai được sống”.

Thanh nhiên nhìn Diệp Huyên, châm chọc: “Vậy à? Nói chuyện hùng hồn ghê nhỉ, ta thật sợ quá, ta…”

Thanh niên đột nhiên im bặt, vì một tia kiếm quang đã chĩa vào giữa lông mày hắn ta từ bao giờ.

Thanh niên ngây người.

Vũ Mạc ở một bên vội nói: “Diệp công tử, vị này là cháu trai của Đại trưởng lão của thương hội Vạn Bảo chúng ta, mong rằng…”

Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải cháu của ta”.

Nói xong, hắn chém xuống hai nhát.

Phựt phựt!

Hai cánh tay của thanh niên bay thẳng ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện