Đệ Nhất Kiếm Thần

Sỉ nhục người thân của ta, đương nhiên đáng chết


trước sau

Ông lão đi tới ngồi xuống trước mặt Diệp Huyên, lão ta nhìn Đế Khuyển ở cách đó không xa, sau đó nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Nghe nói ngươi đến từ Bắc Vực”.

Diệp Huyên cất kiếm đi, cười nói: “Phải!”

Ông lão nhẹ giọng nói: “Bắc Vực của các ngươi từng xuất hiện một nhân tài, tên là Mục Đạo Nhất, năm đó khiến ai ai cũng phải ngạc nhiên, so với hắn, ngươi không thua kém chút nào”.

Diệp Huyên cười đáp: “Không dám so sánh với Mục tiền bối”.

Ông lão nhìn thi thể của thanh niên dưới dất: “Người trẻ tuổi làm việc quá tuyệt tình cũng không phải một chuyện tốt”.

Diệp Huyên cười khẽ: “Trời đất chứng giám, ta đến thương hội Vạn Bảo chỉ là muốn bán đồ, cũng không có ý đối địch với thương hội”.

Ông lão nói: “Ngươi giết người”.

Diệp Huyên đáp trả: “Hắn nói chuyện vô lễ trước”.

Ông lão nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Tội không đáng chết”.

Diệp Huyên phản bác: “Sỉ nhục người thân của ta, đương nhiên đáng chết”.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

Ông lão nhìn Diệp Huyên một lúc lâu, sau đó cười nói: “Thương hội Vạn Bảo ta có truyền thừa gần hai vạn năm ở Thiên Vực, chuyện gì cũng từng gặp, nhưng chúng ta chưa bao giờ biết sợ”.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ý của tiền bối là muốn đánh?”

Ông lão đáp: “Ngươi tuyệt tình như thế, chúng ta không đánh không được”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì đánh thôi”.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển: “Gọi người”.

Gọi người!

Ông lão híp mắt lại, không nói gì.

Đế Khuyển lại hơi lơ mơ.

Gọi người?

Gọi ai?

Ta gọi ma à!

Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Chúng ta chơi với thương hội Vạn Bảo một lát”.

Dứt lời, hắn đứng lên, mà Đế Khuyển ở cách đó không xa đã nhào về phía ông lão.

Vào khoảnh khắc Diệp Huyên ra tay, sắc mặt ông lão hoàn toàn thay đổi, lão ta giơ tay phải về phía trước đè xuống, không gian trước mắt lão ta lõm xuống, nhưng sau đòn va chạm của Đế Khuyển…

Ầm!

Không gian xung quanh chấn động kịch liệt rồi nứt ra, cùng lúc đó, cả thương hội Vạn Bảo bắt đầu sụp đổ, còn ông lão thì đã bay xa trăm trượng.

Uy lực va chạm cực kỳ đáng sợ!

Bên trong thương hội Vạn Bảo, vô số cao thủ chạy tứ tán.

Ở trong thành, một vài cao thủ chạy về phía này vì động tĩnh quá lớn. Nhưng khi cảm nhận được uy thế của Đế Khuyển, sắc mặt của những cao thủ kia đều thay đổi, vội vàng lùi về sau, không dám đến gần quá.

Ở phía xa, ông lão nhìn chằm chằm Đế Khuyển, trong mắt lão ta đầy vẻ kiêng dè.

Đế Khuyển đang muốn ra tay, đúng lúc này, xung quanh xuất hiện năm hơi thở mạnh mẽ.

Năm cao thủ Thánh Cảnh!

Đế Khuyển không hề sợ hãi, nó

đang định ra tay tiếp, thì Diệp Huyên đột nhiên nói: “Khoan đã!”

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Đế Khuyển dừng lại, lùi về bên cạnh hắn.

Diệp Huyên đi tới chỗ cách ông lão không xa, cười nói: “Tiền bối, hôm nay dù ông giết ta ở đây, chắc chắn thương hội Vạn Bảo ông cũng ảnh hưởng nặng nề, khi đó, dù ông lấy được món bảo vật trên người ta thì thương hội Vạn Bảo ông có thể giữ được sao? Còn nữa, nếu ta chết ở đây, thế lực phía sau ta chắc chắn sẽ nhằm vào thương hội Vạn Bảo của ông”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đoán thương hội Vạn Bảo ta sẽ không liều mạng với ngươi, cho nên ngươi mới không sợ gì như thế!”

Diệp Huyên lắc đầu, xoay người rời đi, cùng lúc đó, giọng nói của hắn vang vọng trong không trung: “Ta chỉ muốn cho người đời biết Diệp Huyên ta không muốn gây chuyện, nhưng xưa nay đều không sợ phiền phức, ai dám trêu vào ta, ta dám giết kẻ đó”.

Nói xong, hắn nhìn một vòng xung quanh, nở nụ cười hơi dữ tợn: “Bảo vật đứng đầu trong bảng treo thưởng tinh tế ở trên người Diệp Huyên ta, các người ai muốn có thể tìm ta bất cứ lúc nào!”

Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi về phía xa.

Cách đó không xa, ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, tay phải siết chặt.

Cô gái vừa giao thủ với Diệp Huyên đang đứng bên cạnh ông lão nặng nề nói: “Gia gia, thật sự không ra tay ạ?”

Ông lão từ từ nhắm mắt lại: “Thực lực của yêu thú kia mạnh hơn trong tưởng tượng của ta!”

Cô gái trầm giọng nói: “Yêu thú như thế sao có thể thần phục hắn?”

Ông lão đáp: “Đây là lý do mà ông vẫn luôn kiêng dè! Nghe nói ngày đó ở nhà họ Cổ còn có cự long xuất hiện, nếu tin tức không sai, cự long đó chắc hẳn là do Diệp Huyên này gọi tới. Phía sau người này thật sự không đơn giản!”

Sắc mặt cô gái hơi khó coi: “Nhưng hắn ngang nhiên giết chết người của thượng hội chúng ta…”

Ông lão nói: “Cháu còn chưa nhìn ra à? Bây giờ hắn chính là một tên điên! Hắn có quá nhiều kẻ thù, vì thế, hắn sẽ không sợ gây thù chuốc oán thêm, vì thêm một người với bớt một người cũng chẳng khác gì với hắn. Người như thế, nếu không thể giết chết trong nháy mắt thì hậu quả sẽ rất khó lường!”

Cô gái đang muốn nói chuyện, lúc này, Vũ Mạc kia vội chạy tới: “Hội trưởng, khi nãy lúc ngài và yêu thú kia đánh nhau, Diệp Huyên đã cướp sạch kho báu của chúng ta rồi!”

Ông lão: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện