Đệ Nhất Kiếm Thần

Quỷ Môn!


trước sau

Sắc mặt ông lão cực kỳ khó coi.

Sắc mặt của cô gái bên cạnh lão ta cũng thế: “Chẳng trách hắn đột nhiên muốn rút lui!”

Nói xong, nàng ta nhìn ông lão: “Tên này ức hiếp thương hội Vạn Bảo chúng ta như thế, chúng ta…”

Ông lão lắc đầu: “Thôi, lần này là do chúng ta ngu ngốc”.

Cô gái hơi phẫn nộ: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế sao?”

Ông lão nhẹ giọng nói: “Yên tâm, đương nhiên sẽ có người tới trừng trị hắn, bây giờ việc chúng ta phải làm là lẳng lặng quan sát”.

Nói đến đây, lão ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Truyền lệnh xuống, không ai được phép đi trêu vào tên điên này”.

Nói xong, lão ta xoay người biến mất.

Cô gái đứng im lặng tại chỗ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Truyền lệnh xuống, cứ nói Diệp Huyên vì bị phản phệ mà thực lực giảm mạnh, bây giờ chỉ là Khí Biến Cảnh!”



Hành động của Diệp Huyên ở thương hội Vạn Bảo nhanh chóng bị truyền ra, lúc này, gần như tất cả mọi người đều biết Diệp Huyên đã đến Vị Ương Thành.

Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là trên người Diệp Huyên có một bảo vật!

Một bảo vật đứng đầu bảng treo thưởng tinh tế!

Quan trọng nhất là Diệp Huyên bị phản phệ, bây giờ chỉ còn là Khí Biến Cảnh!

Trong chốc lát, vô số cao thủ rục rịch.



Vị Ương Cung.

Vị Ương Cung nằm ở trung tâm Vị Ương Thành, một trong những nơi nguy hiểm nhất của tinh vực Vị Ương này, vì Cung chủ Vị Ương Cung ở đây.

Sâu trong Vị Ương Cung có một vườn hoa, cả vườn hoa chỉ có một loại hoa: Hoa tuyết liên!

Hoa tuyết liên có màu trắng như tuyết, cành lá tựa như thủy tinh, rất xinh đẹp!

Cả vườn hoa chỉ có hoa tuyết liên này, nhìn quanh là một vùng trắng xóa.

Một cô gái chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, một con chim nhỏ ngồi trên bả vai nàng ta, chim có màu đen, con ngươi đỏ như máu.

Cô gái đang bước đi, lúc này, một cô gái mặc áo giáp trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô gái, quỳ một gối xuống: “Cung chủ!”

Vẻ mặt nàng ta không chút cảm xúc: “Nói!”

Cô gái áo giáp nói với giọng điệu nặng nề: “Gần đây Ma Kha tộc rất không yên, nhưng mục đích không rõ ràng”.

Cô gái vẫn chậm rãi bước đi, cô gái áo giáp trắng vội vàng đứng lên đuổi theo.

Một lát sau, cô gái nói: “Nghe nói Ma Kha tộc xuất hiện một thiên tài?”

Nghe vậy, vẻ mặt cô gái áo giáp lập tức trở nên nặng nề: “Phải, tên là Mạc Tà. Người này chỉ mới hai mươi tuổi mà đã là Thánh Cảnh, hơn nữa còn có thân thể mạnh mẽ đủ để xé rách Long tộc cùng cấp, ngoài ra, nghe nói người này đã tu luyện tâm pháp chí cao ‘Ma Kha Vô Lượng’ của Ma Kha tộc đến cực hạn rồi. Mà đây chỉ là mặt ngoài, rốt cuộc người này mạnh bao nhiêu, tạm thời vẫn không thể biết được. Nhưng chúng ta sẽ được biết nhanh thôi. Vì hắn đã rời khỏi Ma Kha tộc, đến Táng Thiên trường thành rồi, khi đó, hắn sẽ giao thủ với thiên tài của tinh vực Vị Ương chúng ta”.

Cô gái im lặng một lát rồi nói: “Diệp Huyên sao rồi?”

gái áo giáp ngây người, sau đó vội nói: “Theo tin tức chúng ta dò la được, nhà họ Độc Cô là bị hắn tiêu diệt, còn nhà họ Cổ thì có lẽ là không, nhưng cũng có liên quan đến hắn. Mà hắn từng đến Bắc Võ Tông, Bắc Võ Tông không dám động vào hắn! Sau khi đến tinh vực Vị Ương, hắn và Bách Hiểu Các đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng Bách Hiểu Các cũng không động đến hắn. Lúc ở thương hội Vạn Bảo, Hội trưởng Vạn Khâu của thương hội ra tay, nhưng lại bị con yêu thú bên cạnh hắn ngăn lại”.

Nói đến đây, ả dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Con yêu thú kia không rõ lai lịch, cảnh giới có lẽ trên bậc Thánh, nhưng thực lực vượt xa nhân loại Thánh Cảnh cùng cấp! Tạm thời cũng không biết được thế lực đứng sau hắn. Nhưng có thể chắc chắn bảo vật kia ở trên người hắn”.

Cô gái nói: “Thánh Địa có ra tay không?”

Cô gái áo giáp lắc đầu: “Tạm thời không có động tĩnh gì!”

Cô gái gật đầu: “Tiếp tục quan sát.”

Cô gái áo giáp hơi do dự, sau đó nói: “Cung chủ, nếu bảo vật này ở trong tay cung chủ, tinh vực Vị Ương ta sợ gì Ma Kha tộc chứ? Thuộc hạ đề nghị cung chủ đích thân ra tay…”

Cô gái đột nhiên lạnh lùng nhìn cô gái áo giáp, sắc mặt ả thay đổi, vội vã quỳ một gối xuống.

Cô gái nhìn thẳng vào cô gái áo giáp: “Có biết vì sao Thánh Địa không ra tay không?”

Cô gái áo giáp vội nói: “Thuộc hạ không biết”.

Cô gái nói: “Thánh Địa không ra tay là vì bọn họ biết bảo vật này không thể giữ được! Thứ này đại diện cho cơ duyên, cũng đại diện cho nhân quả. Nếu bọn họ cướp đi bảo vật này, cũng có nghĩa là bọn họ phải gánh nhân quả của nó. Mà trước khi không rõ nhân quả của bảo vật, chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay với Diệp Huyên”.

Cô gái áo giáp hơi do dự, sau đó nói: “Cung chủ, bảo vật này thật sự rất lợi hại sao?”

Cô gái nhẹ giọng đáp: “Ngươi nói xem?”

Cô gái áo giáp nói: “Nhưng Diệp Huyên chỉ là Phá Không Cảnh thôi, vì sao sau khi chiếm được thứ này hắn vẫn có thể sống yên ổn chứ?”

Cô gái từ từ nhắm mắt lại: “Đó là vì người sau lưng hắn, người đó đã ngăn lại rất nhiều tai họa nhân quả giúp hắn”.

Cô gái áo giáp hơi cúi đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi”.

Cô gái nhẹ giọng nói: “Đã điều tra ra tung tích của muội muội hắn chưa?”

Cô gái áo giáp nói với giọng điệu nặng nề: “Trên đường bị cao thủ của nhà họ Cổ đưa về nhà họ Cổ, muội muội của hắn được một người bí ẩn cứu, có lẽ người nọ là người của Quỷ Môn”.

Cô gái khẽ nhíu mày, một lát sau, nàng ta ra lệnh: “Tiếp tục điều tra!”

Cô gái áo giáp gật đầu: “Vâng!”

Cô gái nói: “Lui xuống đi”.

Cô gái áo giáp hành lễ, lặng lẽ lùi xuống.

Ả đi rồi, cô gái ngẩng đầu nhìn lên cuối chân trời, không biết đang nghĩ gì.



Ở một căn phòng trong tửu lâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện