Đệ Nhất Kiếm Thần

Con bé ở đâu!


trước sau

Sắc mặt người nói chuyện hoàn toàn thay đổi, người này đang muốn nói tiếp, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Mau rút lui!”

Nhưng giọng nói này vừa vang lên, Diệp Huyên đã chém một kiếm xuống đầu người đàn ông.

Vụt!

Cơ thể người đàn ông kia lập tức bị chém làm đôi, máu tươi bắn tung tóe!

Diệp Huyên xoay người nhìn về phía đó, Dư Thiên đang đứng ở đó, mà lúc này, ông ta chỉ còn lại nửa người!

Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi…”

Diệp Huyên chĩa kiếm vào Dư Thiên: “Muội muội của ta đâu?”

Dư Thiên gằn giọng nói: “Diệp Huyên, nếu ngươi còn giết thêm ai nữa, ta nhất định sẽ khiến muội muội ngươi muốn sống không được, muốn chết…”

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xông lên, tốc độ của hắn nhanh đến mức cực hạn, vì hắn đang sử dụng đạo tắc Không Gian!

Vào khoảnh khắc Diệp Huyên xông lên, sắc mặt Dư Thiên hoàn toàn thay đổi, ông ta dứt khoát vứt bỏ thân thể, linh hồn thì rút lui.

Ầm!

Linh hồn của Dư Thiên vừa mới rút lui, thân thể ông ta đã nổ tung!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dư Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Diệp Huyên ở phía xa, dữ tợn nói: “Diệp Huyên, ngươi không quan tâm đến sống chết của muội muội mình à?”

Diệp Huyên không muốn phí lời, hắn lại xông về phía Dư Thiên, thấy thế, sắc mặt Dư Thiên thay đổi, vội vàng nói: “Muội muội ngươi còn sống, con bé còn sống, chúng ta vẫn chưa luyện chế nó thành quỷ thể!”

Nhưng Diệp Huyên vẫn không dừng lại, tốc độ của hắn rất nhanh.

Nhìn thấy Diệp Huyên không dừng lại, Dư Thiên hoảng hốt, vội vã lùi về sau, ông ta giận dữ hét lên: “Diệp Huyên, ngươi nổi điên cái gì, muội muội của ngươi còn sống, con bé còn sống! Ngươi…”

Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa!

Vì Diệp Huyên cách ông ta ngày càng gần!

Dư Thiên không thể bận tâm được gì nữa, lập tức lùi nhanh về sau, ông ta cố hết sức kéo giãn khoảng cách với Diệp Huyên! Bây giờ đương nhiên ông ta không dám giao thủ với Diệp Huyên, nếu giao thủ, ông ta sẽ chết chắc!

Kiếm và kiếm kỹ của Diệp Huyên đều chuyên tấn công linh hồn!

Dư Thiên cũng rất uất ức, nếu không phải kiếm và kiếm kỹ của Diệp Huyên quá ảnh hưởng đến Quỷ Môn, thì dù Diệp Huyên có yêu nghiệt hơn nữa cũng không thể là đối thủ của ông ta. Sở dĩ ông ta thua là vì bị kiếm và kiếm kỹ của Diệp Huyên kiềm chế!

Diệp Huyên cầm kiếm điên cuồng xông lên, thấy không thể đuổi kịp Dư Thiên, hắn quay đầu bắt đầu đuổi theo mấy đệ tử của Quỷ Môn, chẳng mấy chốc, xung quanh đã chất đầy xác người.

Nhìn thấy đống thi thể kia, sắc mặt Dư Thiên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Quỷ Môn lại bị một người một chó dồn ép đến mức này!

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, một bóng người xuất hiện trước mặt ông ta, chính là người đàn ông giao thủ với Đế Khuyển khi nãy.

Dư Thiên ngẩng đầu nhìn về phía

xa, Đế Khuyển chậm rãi đi tới, nó nhìn người đàn ông trước mặt Dư Thiên, khinh thường nói: “Hóa ra là sử dụng bí pháp kích thích tiềm năng của thân thể, chẳng trách có thể đấu lại ta!”

Nói xong, nó nhìn về phía Dư Thiên, đang muốn ra tay, Dư Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên đang giết người ở cách đó không xa: “Diệp Huyên, ta dẫn ngươi đi gặp muội muội!”

Cách đó không xa, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, nhưng một giây sau, hắn vung tay phải lên, một tia kiếm quang chém ra, đầu một tên đệ tử cách đó mấy chục trượng lập tức rơi xuống đất!

Diệp Huyên nhẹ nhàng cong ngón tay, phi kiếm lại bay về trong tay hắn, hắn xoay người đi về phía Dư Thiên, lúc này, Dư Thiên không thể rút lui, vì có Đế Khuyển ở đây, ông ta hoàn toàn không thể rút lui!

Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, sau khi đi tới trước mặt Dư Thiên, hắn dừng lại: “Ở đâu?”

Dư Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đi theo ta!”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên đi theo, Đế Khuyển quay đầu nhìn đống thi thể phía xa, linh hồn của những thi thể này đã không có. Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tình trạng của mỗi cái xác đều vô cùng tàn nhẫn!

Đế Khuyển lắc đầu, lúc này, nó phát hiện đừng thấy Diệp Huyên này bình thường luôn cười vui vẻ, da mặt dày… Một khi nổi giận rồi thì thật sự rất điên cuồng!

Nóng tính!

Đế Khuyển cười hì hì, sau đó đi theo.

Bản thân nó cũng rất nóng nảy, trước đó không thích Diệp Huyên lắm là vì Diệp Huyên không nghiêm túc, cà lơ phất phơ… Mà bây giờ, nó phát hiện thật ra tên này vẫn sẽ nổi nóng, còn vô cùng nóng nảy nữa!

Chẳng mấy chốc, Dư Thiên dẫn Diệp Huyên và Đế Khuyển đi tới một chân núi, Dư Thiên ngẩng đầu nhìn lên, giữa sườn núi treo mấy cái quan tài, không nhiều, chỉ khoảng mười cái.

Diệp Huyên cũng ngẩng đầu nhìn những quan tài kia, nhẹ giọng nói: “Ở trong đó?”

Dư Thiên nói: “Lúc chúng ta dẫn nàng ta đến, vốn dĩ muốn lập tức luyện chế nàng ta thành quỷ thể, nhưng chúng ta phát hiện thể chất của nàng ta không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta, có thể là thể chất đôi, cũng có thể nói là thể chất ẩn giấu… Nói chung là rất đặc biệt, có thể nói thể chất này rất hiếm có, vì thế, chúng ta không dám tự ý quyết định, bèn nhốt nàng ta lại, chuẩn bị đợi Môn chủ về quyết định, nhưng không ngờ…”

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xoay người chém một kiếm xuống, một cánh tay của Dư Thiên bay ra ngoài.

Diệp Huyên kề kiếm lên cổ Dư Thiên, quát lên: “Bớt nói nhảm đi, con bé ở đâu!”

Dư Thiên: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện