Đệ Nhất Kiếm Thần

Rút lui


trước sau

Chỉ cần liếc mắt một cái, Dư Thiên đã nhận ra Diệp Huyên đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Biết hắn có thể làm ra bất kỳ điều gì trong trạng thái này, ông ta vội vã chỉ vào một quan tài gỗ đang lơ lửng trên không: “Chính là cái đó!"

Diệp Huyên lập tức lao đến như một mũi tên, vung kiếm nện xuống. Nắp quan tài bật ra, để lộ một hình hài nho nhỏ bên trong.

Chính là Diệp Liên.

Cô bé lẳng lặng nằm trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền, giữa trán là một tấm phù, quanh thân toát ra khí tức quỷ quái.

Diệp Huyên nhìn thân thể bất động của muội muội, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Đời này hắn chỉ vì một mình Diệp Liên mà rơi lệ.

Bàn tay hắn run rẩy nâng lên, bóc lá bùa trên gương mặt muội muội đi. Nhưng thấy cô bé vẫn mê man không tỉnh, hắn thoáng sửng sốt rồi vọt đến trước mặt Dư Thiên, chống mũi kiếm vào trán ông ta, thét lên: “Sao con bé còn chưa tỉnh?!"

Dư Thiên hạ giọng đáp: “Cô bé đang ở trong giai đoạn dưỡng hồn, hồn phách đang say ngủ rồi...”

Hắn vô cảm rít lên: “Mau đánh thức con bé!"

Nhưng Dư Thiên lại lắc đầu: “Không được”.

Mũi kiếm trong tay Diệp Huyên ấn về trước, khiến linh hồn ông ta thoáng cái trở nên mờ nhạt.

"Ngươi có giết ta cũng không khiến con bé tỉnh dậy được! Hồn phách nó đang say ngủ, nếu cưỡng ép đánh thức có thể gây ra tổn thương, dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi!"

Dư Thiên hốt hoảng la lên, nhìn Diệp Huyên nói: “Chỉ có thể sử dụng bí thuật độc nhất của Quỷ Môn ta, nhưng hiện giờ thân xác ta đã nát nhừ, không thể thi triển, những người có thể thực hiện nó thì đã bị ngươi giết cả rồi”.

Thấy hắn không nói gì, ông ta tiếp lời: “Chỉ còn một cách duy nhất, đó là dùng ngươi làm trung gian để thi triển...”

Bỗng nhiên, giọng nói của Tiểu Hồn vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Tiểu chủ, ta có thể đánh thức cô bé!"

Vừa nghe xong, Diệp Huyên siết tay, thanh kiếm xuyên thẳng qua đầu Dư Thiên.

Ông ta trợn mắt nhìn hắn đầy khó tin: “Ngươi...”

Nhưng Diệp Huyên đã trở lại trước quan tài kia, nhìn Diệp Liên nằm bên trong, khẽ khàng hỏi: “Tiểu Hồn, ngươi có thể đánh thức em ta dậy thật sao?"

"Đúng vậy thưa Tiểu chủ, nhưng cần có thời gian, ta sẽ đưa cô bé vào kiếm trước”, Tiểu Hồn đáp.

Sau đó cô bé trong quan tài hóa thành một chùm sáng đen rồi biến mất.

Diệp Huyên đang toan rời đi thì bỗng dừng bước, lướt nhìn bốn phía một lượt rồi thoắt cái biến mất.

Đế Khuyển ở một bên thấy vậy thì lắc đầu, biết tỏng hắn muốn làm gì rồi.

Đáp án chính là vơ vét.

Diệp Huyên sục sạo khắp nơi, chỉ cần thấy vật phẩm nào hữu dụng đều sẽ thu vào túi. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bảo vật của Quỷ Môn đã bị hắn điên cuồng vét sạch.

Khi hắn định rời đi, Tiểu Hồn lại lên tiếng: “Tiểu chủ, mang cả những quan tài kia theo

đi”.

Quan tài ư?

Diệp Huyên kinh ngạc nhìn lên sáu chiếc đang lơ lửng trên vách núi kia, bèn tung mình lên không chút do dự. Thu chúng vào túi rồi, hắn trở lại bên người Đế Khuyển, hạ giọng nói: “Chúng ta đi”.

Nó cau mày: “Phản phệ à?"

Diệp Huyên gật đầu. Việc sử dụng kiếm Trấn Hồn và trang phục Chư Thần đã khiến hắn hao tổn quá nhiều sức lực, thân thể đang bắt đầu bị phản phệ.

Đế Khuyển thấp giọng nói: “Hay đợi hồi phục rồi hãy đi ra?"

"Không nên ở lại đây lâu”, Diệp Huyên lại phản đối. Đừng quên môn chủ Quỷ Môn cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện, bằng không mọi chuyện sẽ càng phiền toái hơn.

Đế Khuyển nghe thế thì gật đầu: “Vậy đi thôi”.

Khi cả hai xuất hiện lại bên ngoài, vô số cặp mắt đổ dồn lên người họ. Diệp Huyên vừa bước ra, bồn bề an tĩnh. Bấy giờ hắn mới nhận ra nơi họ vừa đi vào chính là bên trong Quỷ Môn.

Hắn nhìn lại cánh cửa kỳ dị kia, lên tiếng hỏi sau một hồi do dự: “Tiểu Hồn, có thể mang cả nó đi không?"

Một cánh cửa có thể tự hình thành không gian riêng biệt tất nhiên không đơn giản chút nào, vì vậy hắn mới muốn mang nó đi cùng.

Tiểu Hồn suy tư trong một chốc rồi nói: “Thần vật bậc này chắc chắn có linh. Tiểu chủ có thể thử lay lay nó xem có thể rinh đi không”.

Lay lay á? Nói như thể hắn hay làm thế vậy.

Diệp Huyên nghe mà đen cả mặt nhưng vẫn đi đến trước cánh cửa kia, lên tiếng: “Ngươi ở đây cũng không có tương lai gì, chi bằng đi theo ta?"

Cánh cửa im lìm.

Diệp Huyên suy nghĩ một phen, đoạn một tòa tháp đen chợt hiện ra từ giữa chân mày hắn. Cho dù chỉ là bóng mờ nhưng sự xuất hiện của nó cũng khiến thiên địa biến sắc, cường giả bốn phía hốt hoảng lùi lại.

Khi hắn thu tháp Giới Ngục về rồi xoay người rời đi, cánh cửa sau lưng lại chợt run lên, hóa thành một tia sáng đen bay đến trước mặt. Rõ ràng là nó chỉ muốn theo tháp Giới ngục chứ không phải theo hắn.

Hắn không khỏi thở dài, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.

Thu cánh cửa vào tháp Giới Ngục rồi, Diệp Huyên mới quan sát bốn phía một phen, đang định mở miệng thì thấy Đế Khuyển ngẩng phắt đầu dậy nhìn về phía chân trời. Một khắc sau, nó biến sắc thốt lên: “Có người đang xé không gian đi đến đây, tối đa mười hơi thở nữa sẽ đến!"

"Thắng nổi không?", Diệp Huyên hỏi.

Thấy Đế Khuyển không đáp, hắn quyết đoán nói: “Rút lui!"

Vừa dứt lời, hắn và Đế Khuyển đã biến mất, để lại những người khác trố mắt ra nhìn. Mới thế thôi đã đi rồi sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện