Sau khi Bạch tiên sinh đi, đám người Chiến Quân cũng khiêng Diệp Huyên rời khỏi đó.
Mà sau khi đám người Chiến Quân rời khỏi, Nhân Quân đã rời đi lúc trước lại xuất hiện ở đây lần nữa.
Nhìn về phía đám người Diệp Huyên nơi xa xa, sắc mặt của Nhân Quân u ám một cách đáng sợ.
Cuối cùng, Diệp Huyên đã vào Táng Thiên trường thành!
Mà bây giờ gã ta không thể ra tay được, bởi vì Táng Thiên trường thành này thì gã ta thì cũng không đối phó được. Hơn nữa nếu như gã ta tiếp tục ra tay, vậy thì người mà gã ta phải đối đầu không phải là một mình Diệp Huyên, mà khả năng cao là cả tinh vực Vị Ương.
Nhân Quân lặng im một lúc rồi khẽ nói: "Trên Thánh Cảnh thì không thể ra tay... Vậy cũng tốt, ngược lại ta muốn xem xem, trong cùng một cấp bậc, Diệp Huyên ngươi có thật sự là bất khả chiến bại không!"
Vừa nói xong, cả người gã ta biến mất ngay.
Sau khi Nhân Quân đó biến mất, cách đó không xa, một bóng đen cầm lưỡi hái trên tay đột nhiên xuất hiện. Bóng đen ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía cuối chân trời, đang định đuổi theo thì một giọng nói bỗng vang lên: "Chớ có đuổi theo!"
Bóng đen khẽ gật đầu, xoay người biến mất tăm, nơi đây lại trở nên yên lặng.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên cảm thấy toàn thân mình đau đớn không thôi.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai: "Tỉnh rồi?"
Diệp Huyên cố nén cơn đau khắp người để ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cảm giác bị xé rách từ cơ thể thể truyền đến khiến hắn nhất thời rùng mình hoảng sợ.
Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên nói: "Huynh đừng cử động, toàn thân huynh đã bị đánh trọng thương, cần phải có thời gian hồi phục".
Diệp Huyên cười gượng, lần này bị thương đúng là không nhẹ.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà lấy một ít Tử Nguyên Tinh ra rồi nuốt chửng. Cùng với năng lượng của Tử Nguyên Tinh đi vào trong cơ thể, vết thương trên cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ lành lại.
Chiến Quân trầm giọng nói: "Diệp huynh, những người vừa nãy là ai vậy?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết!"
Chiến Quân nói: "Sau này, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi Táng Thiên trường thành!"
Hắn ta cũng kiêng dè thực lực của đám người Nhân Quân vừa nãy.
Diệp Huyên gật đầu: "Tạm thời sẽ không ra ngoài nữa!"
Vừa dứt lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Đây, đây chính là Táng Thiên trường thành?"
Chiến Quân cười nói: "Đúng, bây giờ huynh đang ở trong nhà đá của ta, đợi vết thương ổn ổn, huynh có thể ra ngoài ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này".
Hắn ta cầm cái chổi bên cạnh lên: "Ta còn có việc, huynh cứ dưỡng thương đã nha".
Nói xong, hắn ta vác chổi rời khỏi nhà đá.
Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lặng im một lúc.
Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng không nói gì.
Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu ra, thực lực bây giờ của hắn còn thiếu sót rất nhiều. Bởi vì người ra tay với hắn, khả năng cao là mấy lão quái vật! Với lại, trực giác nói cho hắn biết, có cái tháp này tồn tại, kẻ địch sau này của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặt biệt là tầng năm này.
Tầng năm này thật sự muốn giết chết hắn!
Mà muốn giải quyết được tầng năm, cách tốt nhất chính là...
Tìm được đạo tắc, lợi dụng đạo tắc trấn áp tầng năm này... vấn đề là đạo tắc của tầng năm này hắn không có chút manh mối gì, đi đâu tìm bây giờ?
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Huyên bèn cảm thấy đau đầu.
Giống như cô gái váy trắng từng nói, tháp Giới Ngục này đem lại cho hắn lợi ích vô hạn, nhưng cùng lúc sẽ đem lại cho hắn tai họa vô biên!
Phúc họa song song!
Diệp Huyên lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là dưỡng thương!
Sau khoảng một canh giờ, cơ thể hắn mới khá hơn một chút.
Nhìn cơ thể mình vẫn còn vài vết thương, Diệp Huyên lắc đầu rồi nở nụ cười. Nhân Quân trước đó thật sự có hơi khủng bố, cường giả cấp bậc này cũng không phải là loại người mà hắn có thể đối đầu được bây giờ!
Nâng cao thực lực!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, phải mau chóng nâng cao thực lực!
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyên chậm rãi ra khỏi nhà đá, hắn muốn ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này.
Diệp Huyên ra khỏi nhà đá, một luồng hơi nóng phả vào mặt, nóng vô cùng, da dẻ cũng có cảm giác bỏng rát. Ngoài ra, trong hơi nóng này còn mang theo vô số đất cát.
Đây là đâu?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn bước rất nhanh, không lâu sau hắn đã đến chỗ tường thành. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, xa xa là một cánh đồng hoang vu, nhìn không thấy điểm cuối. Mà hai bên trái phải của hắn, tường thành uốn quanh giống như một con rồng lớn, cũng không thấy điểm cuối đâu.
Dưới chân, cao tới trăm trượng!
Phía sau là một số nhà đá rải rác, cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy chục căn nhà. Gần phía sau nhà đá có thể mơ hồ thấy được vài bia mộ, khá nhiều.
Táng Thiên trường thành?
Diệp Huyên lặng yên, Táng Thiên trường thành có chút không giống như trong tưởng tượng của hắn lắm.