Đệ Nhất Kiếm Thần

Bạch tiên sinh


trước sau

Diệp Huyên vừa mở miệng thì máu đã trào ra, không khỏi cười khổ. Lần này hắn thật sự là cái thớt gỗ mặc người chém giết.

Bỗng nhiên, giọng Tiểu Hồn vang lên trong đầu: “Tiểu chủ đừng xem nhẹ bản thân. Người kia đã vượt qua Tạo Hóa Cảnh, thực lực hơn xa người, người căn bản không thể địch lại”.

Diệp Huyên lẳng lặng nghĩ, dù sao cũng bị chèn ép thảm thật.

Nhân Quân quan sát nhóm người mà Chiến Quân đưa đến một phen, nhận ra đây là những thiên tài Táng Thiên trường thành, đều đã đạt đến Thánh Cảnh.

Gã hỏi Chiến Quân: “Các hạ có ý gì?"

Một gã hói đi cạnh Chiến Quân thốt lên: “Ê Cẩu Quân! Ban nãy ngươi nói hắn chỉ mới đến Thánh Cảnh mà? Toàn Tạo Hóa Cảnh ở đây thì Thánh Cảnh chỗ nào?! Còn...”

Gã chỉ thẳng vào Nhân Quân: “Tên này... tên này có thể còn trên cả Tạo Hóa Cảnh nữa! Vậy mà ngươi dám nói là Thánh Cảnh... Ngươi chướng mắt ai thì nói thẳng đi, mắc gì lừa chúng ta?!"

Chiến Quân nở một nụ cười áy náy: “Thì Thánh Cảnh với Tạo Hóa Cảnh cũng đâu khác nhau là bao”.

Gương mặt gã hói nhăn lại: “Ai bảo không khác? Nói vậy mà cũng nói được!"

Bỗng Nhân Quân lên tiếng: “Chư vị, mục tiêu của chúng ta chỉ có Diệp Huyên, mời chư vị rời đi”.

Phần lớn những thiên tài này đều đến từ các thế lực lớn của tinh vực Vị Ương, tiêu diệt họ không khác gì chọc giận toàn bộ tinh vực, tuyên chiến trực tiếp với Vị Ương Cung, vì vậy gã ta không dám vọng động.

Chiến Quân liếc Nhân Quân một cái rồi nói với gã hói bên mình: “Ê hói, tên kia ít nhất cũng trên Tạo Hóa Cảnh, ngươi đánh được không?"

Gã hói trầm ngâm một hồi mới nói: “Cái tên còng queo dưới đất này là ai? Có đáng để các huynh để liều mạng không?"

Chiến Quân cười khổ: “Vừa mới quen thôi. Hắn tên Diệp Huyên, thấy ta bị ba con thú cuồng bạo tập kích, không những không bỏ mặc mà còn ở lại trợ giúp. Về mặt nhân phẩm, hắn tuyệt đối không có vấn đề”.

Gã hói thấp giọng hỏi: “Ta không quen biết gì hắn, nhưng nếu ngươi nói phải cứu thì sẽ cứu”.

Gã tiến về trước, một cây thước khổng lồ xuất hiện trong tay. Đoạn gã gõ nhẹ lên ngực, một luồng sức mạnh khủng khiếp ùa ra. Gã nương theo một bước nhảy vọt mà tiếp cận Nhân Quân, vung thước lên: “Phân Thiên Thước!"

Một chiêu này trông như có thể chia đôi cả đất trời.

Nhưng Nhân Quân ở dưới chỉ dửng dưng khoát tay.

Ầm!!

Gã hói bị đẩy lùi lại trăm trượng, Nhân Quân lại không nhúc nhích dù chỉ một bước, nhưng một vết thước ấn đã in hằn trên mu bàn tay. Gã ta cúi đầu quan sát nó một phen, đoạn khẽ cất giọng: “Phải thừa nhận thiên tài Táng Thiên trường thành đúng là danh xứng với tầm!"

Vừa dứt lời, gã ta đã biến mất khỏi vị trí.

Đám người đi theo gã ngốc biến sắc, sau đó cả sáu đồng thời lao lên.

Ánh mắt Nhân Quân lạnh đi. Bàn tay gã ta nhẹ

nhàng phất về trước, không gian lập tức chấn động như sóng vỗ, tỏa ra sức mạnh kinh hồn khiến nhóm người phải lùi lại, hai người đi đầu là Chiến Quân và gã hói thì cơ thể rạn vỡ, máu chảy ồ ạt.

Sát ý dâng lên trong mắt Nhân Quân, vọt về phía các thiên tài Táng Thiên trường thành, không hề có ý nương tay nào. Nào ngờ đúng lúc ấy, tiếng sáo réo rắt chợt vang lên, không gian phía trước Nhân Quân vỡ vụn. Gã ta khựng lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, tay cầm một cây sáo màu xanh ngọc bích đang chậm rãi đi đến.

Sắc mặt gã ta trầm xuống.

Người đàn ông dừng lại trước Nhân Quân một khoảng, giương mắt nhìn: “Cút”.

Nhân Quân đang toan mở miệng thì một bóng đen đã vọt vào những bóng mờ sau lưng gã. Chỉ nhoáng một cái, hai cái đầu bay ra ngoài, máu phun như suối.

Gã ta nhìn người áo trắng chằm chằm: “Phải chăng các hạ chính là Bạch tiên sinh tiếng tăm lẫy lừng?"

Đối phương chỉ hỏi lại: “Không cút chứ gì?"

Vừa nói xong, một bóng đen quỷ quyệt đã xuất hiện sau ba người Nhân Quân, trong tay còn vác theo một chiếc lưỡi hái đỏ thắm như máu.

Sau một giây im lặng, Nhân Quân nhìn về phía Diệp Huyên: “Chúng ta sẽ còn gặp lại”.

Nói xong, gã ta và hai bóng mờ đã mất dạng.

Bạch tiên sinh bấy giờ mới quay sang những thiên tài Táng Thiên trường thành: “Phạt ba tháng bổng lộc, một tháng quét dọn trường thành”.

Ai nấy nghe xong mặt cũng dài như quả mướp, Chiến Quân yếu ớt lên tiếng: “Bạch tiên sinh, chúng con phạm lỗi gì ạ?"

Thấy ông liếc sang, hắn vội cười làm hòa: “Hỏi để biết thôi ạ, tiên sinh không nói cũng không sao...”

Bạch tiên sinh mới mở miệng: “Chức trách của các ngươi là canh gác Táng Thiên trường thành”.

"Hắn cũng là người của trường thành mà!", gã hói chỉ vào Diệp Huyên, hô lên.

"Chưa tiến vào trường thành, không phải người của trường thành”, Bạch tiên sinh chỉ hờ hững nhìn qua người đang hôn mê dưới đất, đoạn nói với Chiến Quân: “Các ngươi có gì bất mãn với hình phạt của ta sao?"

"Dạ không dạ không, con tán thành vô cùng!", hắn ta lắc đầu như trống bỏi.

Bạch tiên sinh nói tiếp: “Chừng nào hắn tỉnh lại thì đưa đến Hoàng Kim Cung, không cho ra trong một tháng”.

Nói xong, ông và bóng đen đằng xa đã biến mất như một làn khói, để lại đám người gã hói trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Diệp Huyên với vẻ thương xót và... cười trên nỗi đau khổ sắp đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện