Đệ Nhất Kiếm Thần

Không phải rất bình thường, mà là vô cùng bình thường!


trước sau

Diệp Huyên biến mất ở cách đó không xa trong vẻ mặt kỳ lạ của Chiến Quân.

Trên tường thành, cô gái nhẹ giọng nói: “Linh hồn tách rời phối hợp với thân thể… Thật thú vị!”

Nói xong, nàng ta nhìn người đàn ông trung niên: “Ông dạy hắn à?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không phải!”

Cô gái gật đầu: “Vậy có lẽ là hắn tự lĩnh ngộ, thật sự có hơi vượt khỏi dự liệu của ta”.

Nói xong, nàng ta khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa, sau đó, nàng ta biến mất không còn tăm hơi.

Bạch tiên sinh do dự một lát, cuối cùng vẫn không đi theo.

Chẳng mấy chốc, cô gái đã đi tới bên bờ sông, một cô gái đeo một túi vải nhỏ đang vẽ tranh trên nước. Trên nước sông là một đóa hoa màu trắng tinh!

Cô gái này chính là họa sư!

Họa sư nhìn cô gái đi tới từ cách đó không xa, cười nói: “Vị Ương, lại gặp nhau rồi!”

Vị Ương Thiên nhìn họa sư trước mặt, sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi đến làm gì!”

Họa sư đáp: “Vẽ vời!”

Vị Ương Thiên nhìn chằm chằm họa sư một lúc lâu, cuối cùng, nàng ta xoay người rời đi.

Họa sư đột nhiên nói: “Vị Ương, không định thương lượng với Ma Kha tộc sao?”

Vị Ương Thiên cười khẩy: “Thương lượng? Táng Thiên trường thành có một trăm lẻ tám nghìn thi thể, trong đó còn có bạn bè của ngươi, ngươi lại bảo ta đi thương lượng với bọn họ? Thương lượng cái gì?”

Họa sư nhẹ giọng nói: “Sẽ chết nhiều hơn đấy!”

Vị Ương Thiên xoay người nhìn họa sư: “Họa sư, ngươi nên đi hỏi vị kia của Ma Kha tộc, xem hắn có muốn nghe theo ngươi không đã”.

Nói xong, nàng ta xoay người biến mất.

Ở bờ sông, họa sư than khẽ, sau đó xoay người tiếp tục vẽ tranh. Vẽ một hồi, dường như nàng ta hơi mất tập trung, lập tức vung nhẹ tay phải lên.

Ầm!

Toàn bộ nước sông lập tức bốc hơi.

Họa sư đứng tại chỗ nhún vai một cái, sau đó rời đi.



Trong nhà đá ở Táng Thiên trường thành, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất.

Chữa thương!

Diệp Huyên quay về trong nhà đá của Chiến Quân, bắt đầu chữa thương.

Mà trong đầu hắn là trận chiến với người đàn ông khi nãy.

Bí thuật thượng cổ!

Hắn biết đối phương sử dụng bí thuật thượng cổ, không thể không nói bí thuật thượng cổ này cũng có hơi đáng sợ, đặc biệt là tốc độ của đối phương, nhanh đến mức có thể miêu tả bằng kinh khủng.

Có thể nói tốc độ của đối phương không kém tốc độ phi kiếm của hắn là bao!

Nếu không phải hắn lĩnh ngộ được chiêu sử dụng linh hồn, chắc chắn hắn không làm gì được đối phương!

Mạnh!

Người mình gặp phải càng ngày càng mạnh!

Lúc này, giọng nói của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên: “Tiểu chủ, có thể cho ta xem thử quyển bí thuật thượng cổ kia không?”

Diệp Huyên nói: “Đương nhiên có thể!”

Nói xong, hắn đưa quyển bí thuật thượng cổ kia cho Tiểu Hồn. Một lát sau, Tiểu Hồn trầm giọng nói: “Đây hoàn toàn không phải bí thuật thượng cổ, chỉ có thể coi là bí thuật bình thường, bí thuật thượng cổ thật sự có thể điều động thiên địa chi khí, tinh hà chi nguyên, sử dụng nó, có thể tùy ý phá hủy một tiểu thế giới. Mà cái trước mắt chỉ có thể xem là bí thuật thôi”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Tiểu Hồn, ngươi cũng biết cách tu luyện bí thuật thượng cổ

à?”

Tiểu Hồn đáp: “Không biết!”

Diệp Huyên: “…”

Tiểu Hồn lại nói: “Bí thuật thượng cổ rất hiếm có, người bình thường khó mà lấy được! Dù ta có địa vị cao trong Minh tộc, có thể lấy được, nhưng một thanh kiếm như ta cần bí thuật thượng cổ làm gì? Vì thế nên ta không có, hì hì!”

Diệp Huyên đen mặt lại, hì hì như thế là có ý gì?

Tiểu Hồn lại nói: “Tiểu chủ, người có thể tu luyện bí thuật này, một khi tu luyện thành công sẽ rất có ích với người. Ví dụ như tốc độ phi kiếm của người có thể nhanh lên không chỉ mấy lần!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có phản phệ không?”

Tiểu Hồn đáp: “Đương nhiên là có, bí thuật cấp thấp thế này có phản phệ rất mạnh, nếu người sử dụng bí thuật, thân thể sẽ cực kỳ suy yếu, người sẽ trở nên như người bình thường”.

Diệp Huyên im lặng.

Đúng như dự đoán, thứ này vẫn có di chứng. Vì thực lực của người đàn ông đó được tăng lên một cách đáng sợ, hoàn toàn không bình thường chút nào.

Tiểu Hồn lại nói: “Loại bí thuật này thường dùng để giữ mạng, mà người khi nãy là vì thể chất đặc biệt, vì thế phản phệ khi sử dụng bí thuật sẽ yếu đi, còn Tiểu chủ nếu tu luyện thành công thì nhớ đừng tùy tiện sử dụng”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thể chất của ta rất bình thường à?”

Tiểu Hồn nói: “Không phải rất bình thường, mà là vô cùng bình thường!”

Mặt Diệp Huyên lập tức đen lại, bây giờ hắn phát hiện Tiểu Hồn này thật sự không biết ăn nói gì hết!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nhíu mày.

Vì hắn còn nhớ lúc trước khi lần đầu tiên gặp cô gái váy trắng, cô gái váy trắng nói hắn là đạo thể trời sinh… Dù hắn không biết là thể chất gì, nhưng nghe thì thấy có lẽ cũng là thể chất đặc biệt, sao Tiểu Hồn lại nói thể chất của mình bình thường chứ?

Hơn nữa, trước giờ cũng chưa có ai nói thể chất của hắn không tệ!

Chẳng lẽ cô gái váy trắng ẩn giấu thể chất của mình rồi?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên càng cảm thấy đúng là như thế!

Hắn không tiếp tục chém gió với Tiểu Hồn không biết ăn nói này nữa, bắt đầu tiếp tục chữa thương.

Còn về bí thuật, hắn quyết định cứ để đó, vì tham thì thâm, bây giờ hắn chỉ muốn tu luyện cho tốt linh hồn của mình thôi.

Khoảng một canh giờ sau, thương tích của Diệp Huyên đã phục hồi gần hết, sau đó, hắn lập tức ra khỏi nhà đá, rời khỏi Táng Thiên trường thành, đi thẳng tới Ma Kha tộc!

Lần nào cũng là người khác tới tìm hắn, điều này khiến hắn rất khó chịu!

Hơn nữa bây giờ hắn rất muốn chiến đấu!

Chỉ có chiến đấu mới có thể khiến hắn tìm thấy chỗ thiếu sót của mình, cũng chỉ có thể, hắn mới có thể phát triển bản thân tốt hơn!

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, người tới chính là Chiến Quân!

Chiến Quân nhìn Diệp Huyên: “Huynh muốn đi Ma Kha tộc?”

Diệp Huyên gật đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện