Đệ Nhất Kiếm Thần

Người có thể chết, thể diện không thể mất


trước sau

Sắc mặt Diệp Huyên cũng có phần khó xem. Phi kiếm của hắn rõ ràng đã xuyên thấu chỗ hiểm của Tả Thanh, vậy mà vẫn chưa kết liễu được gã ư?

Thật sự không thể giết sao?

Đối diện hắn, Tả Thanh hít vào một hơi thật sâu. Vết thương trên người gã đã hoàn toàn lành lại, nhưng sắc mặt cũng đã tái đi rất nhiều.

Gã chậm rãi nắm hai tay lại, không gian bốn phía ù ù rung động.

Diệp Huyên lặng lẽ hỏi: “Tiểu Hồn có biết thể chất của gã là gì không? Thể chất Vô Địch ư?"

"Không biết nữa”, Tiểu Hồn đáp.

Diệp Huyên: "...”

Bỗng nhiên, đại thần tầng hai lên tiếng: “Tên này chính là thể chất Bất Tử trong truyền thuyết!"

Diệp Huyên nghe mà đen cả mặt: “Thế đánh mãi không chết thật à?"

"Tất nhiên không phải vậy”, đối phương nhẹ giọng đáp: “Nếu ta đoán không sai, gã không phải là bản thể”.

Không phải bản thể ư?

Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"

"Thứ ngươi đang nhìn thấy là do thiên địa chi khí ngưng tụ mà thành. Kiếm của ngươi chỉ có thể tiêu hao chứ không thể giết, trừ khi ngươi giết gã trên một trăm lần, khiến gã hoàn toàn tan biến”.

Diệp Huyên sầm mặt hỏi: “Mẹ nó, thế chẳng phải là vô địch rồi sao?"

"Nhưng thể chất và huyết mạch của ngươi còn kinh khủng hơn cơ”.

Diệp Huyên ngây ra, vội hỏi lại: “Thể chất của ta ư? Nhưng Tiểu Hồn đã nói ta chỉ có thể chất bình thường thôi mà?"

"Ta có nói gì à?", đại thần tầng hai hỏi.

Diệp Huyên: “...”

Đúng lúc ấy, hắn phát hiện không gian xung quanh đang chấn động kịch liệt rồi nhanh chóng nứt toác, vô số lực lượng vật chất tối không ngừng tràn ra.

Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, đạo tắc Không Gian xuất hiện từ giữa chân mày hắn. Một khắc sau, vết nứt không gian bốn phía khép lại với tốc độ không tưởng.

Mọi người rối rít nhìn theo, chỉ thấy hắn phất tay một cái, không gian đã trở lại bình thường.

Mọi người: “...”

Tả Thanh cũng nhìn sang với ánh mắt kinh dị, hoàn toàn không ngờ đại chiêu của gã cứ thế đã biến mất...

Bỗng nhiên, Diệp Huyên cầm kiếm lao đến. Tả Thanh cũng nắm tay phải, tập trung một luồng sức mạnh hùng hậu vào đó.

Diệp Huyên tung mình nhảy lên, hai tay nắm chuôi kiếm, hung hãn chém xuống.

Vèo!

Tiếng xé rách bén nhọn vang lên theo mũi kiếm.

Mà Tả Thanh cũng đồng thời tung ra một đấm: “Phá!"

Ầm!

Không gian trước mắt Diệp Huyên trực tiếp bị đánh vỡ, bản thân hắn cũng bị đẩy lùi. Nhưng vài tia kiếm quang đã vọt đến khiến Tả Thanh phải lùi bước. Đúng lúc ấy, Diệp Huyên lại nhào đến.

Vô số kiếm quang ngang dọc đan xen, tạo thành một tấm lưới vây chết Tả Thanh!

Hai người lao vào cận chiến với nhau, những âm thanh chát chúa đinh tai không ngừng vang lên.

Diệp Huyên biết hắn không thể tìm được chân thân của Tả

Thanh, vậy chỉ còn cách khiến gã tiêu hao đến chết.

Nhờ có khả năng phân hồn và sử dụng phi kiếm, Diệp Huyên nhanh chóng áp đảo hoàn toàn Tả Thanh, khiến gã liên tiếp bại lui.

Ở ngoài sân, Mạc Tà nhìn trận chiến giữa cả hai với vẻ vô cảm, không biết đang suy nghĩ gì.

A Phượng thấp giọng nói: “Cứ tiếp tục thế này, Tả Thanh sẽ bị hắn tiêu hao đến chết”.

Mạc Tà vẫn im lặng.

Đôi mắt A Phượng xoáy vào trận chiến, tay phải chậm rãi siết lại, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.

Trên Táng Thiên trường thành, sắc mặt nhóm Chiến Quân trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Bên dưới, Diệp Huyên và Tả Thanh đã bị bao phủ trong tầng tầng lớp lớp kiếm quang và tiếng nổ rung trời.

Khoảng một khắc sau, một âm thanh cực lớn bộc phát từ trong tấm lưới kiếm quang kia. Sau đó kiếm quang tan biến, hai người đang giao chiến tách ra. Khi Diệp Huyên lui về sau, một tia kiếm quang cũng lia qua cổ họng Tả Thanh.

Xoẹt!

Thủ cấp gã rơi xuống.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vô vàn cặp mắt, một cái đầu thứ hai nhanh chóng mọc lại trên cổ gã.

Sắc mặt bọn Chiến Quân trở nên xấu xí vô cùng.

Thật sự không giết chết được gã này!

Diệp Huyên lẳng lặng cầm kiếm đứng đối diện Tả Thanh, khắp người cũng tràn đầy thương tích, may mắn là không nặng như đối thủ, sẽ tự mình hồi phục.

Bên kia, Tả Thanh nắm chặt hai tay. Linh khí bốn phía ùn ùn kéo đến, không gian và mặt đất cũng run rẩy.

Gã nhìn chằm chằm Diệp Huyên, gằn ra: “Ngươi không thể giết ta!"

Dứt lời, gã nâng tay lên, linh khí đất trời bỗng chốc như con sóng thần gầm thét lao đến Diệp Huyên.

Nhưng hắn vẫn giữ vững vị trí, đạo tắc Không Gian lặng lẽ ngưng tụ ra từ giữa chân mày. Dưới sự thúc giục của hắn, từng tấc không gian xung quanh bỗng nhiên sụp đổ, lôi cả linh khí theo chôn cùng.

Hắn đang phá hủy linh khí!

Chứng kiến một màn này, Mạc Tà cũng biến sắc.

Nhác thấy A Phượng chuẩn bị ra tay, hắn ta trơ giọng nói: “Đây là trận quyết đấu cá nhân công bằng giữa bọn họ!"

Sắc mặt ả ta khó coi vô cùng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn?"

"Người có thể chết, thể diện không thể mất”, đối phương khẽ nói.

Nhưng A Phượng cả giận quát lên: “Ta mặc kệ! Hắn là bạn của chúng ta, ta không thể nhìn hắn chết!"

Sau đó ả ta đã lao ra.

Mạc Tà nhíu mày. Nào ngờ đúng lúc ấy, thân hình A Phượng bỗng cứng lại. Mạc Tà quay đầu, nhìn thấy một thanh trường đao xé gió lao đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện