Đệ Nhất Kiếm Thần

Bây giờ hắn rất suy yếu


trước sau

Sắc mặt A Phượng lạnh lại, ả ta lập tức tung một quyền về phía bên phải.

Ầm!

Thanh trường đao bị cỗ sức mạnh to lớn ấy ép dừng lại.

Mà đúng lúc này, đằng sau thanh trường đao có một cô gái xuất hiện, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên nắm lấy chuôi đao rồi xoay tròn một vòng.

Ầm!

A Phượng lập tức lùi lại chừng mười trượng!

A Phượng nhìn cô gái ở trước mặt, cô gái nọ mặc một chiếc váy đen, trên váy thêu một con phượng hoàng đen tuyền trong rất sống động, hai mắt phượng hoàng sắc lạnh, như đang khinh thường vạn vật.

A Phượng khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai, chưa gặp bao giờ".

Cô gái không quan tâm đến A Phượng mà chỉ quay đầu về phía cách đó không xa, đó là nơi Diệp Huyên đang giao chiến với Tả Thanh, lúc này đây trận đấu của cả hai đã kết thúc.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi vào người Diệp Huyên, bởi vì ở đó chỉ còn lại mỗi hắn.

Thấy cảnh này, sắc mặt A Phượng lập tức trở nên dữ tợn, ả ta bay thẳng đến phía Diệp Huyên, mà cô gái váy đen kia lại đột nhiên biến mất...

Ầm!

Một tiếng nổ vang dội, A Phượng khựng lại tại chỗ.

Vẻ mặt A Phượng rất đáng sợ, ả ta nắm chặt hai tay, một hơi thở mạnh mẽ bạo phát ra từ trong cơ thể ả, mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau lưng ả: "Lui ra!"

A Phượng xoay người nhìn Mạc Tà với vẻ căm tức: "Ngươi để mặc hắn chết!"

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Mạc Tà: "A Phượng..."

Nghe thấy thế, A Phượng lập tức ngẩn cả người.

Mọi người ở xung quanh cũng ngơ ra.

Mọi người quay sang nhìn ra sau Mạc Tà, ở đó có một thanh niên bước ra, người này chính là Tả Thanh, nhưng giờ phút này sắc mặt Tả Thanh đã tái nhợt, không có chút màu máu, hơn nữa trông cũng vô cùng suy yếu.

A Phượng kinh ngạc nhìn Tả Thanh: "Ngươi..."

Tả Thanh nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa chết!"

Nói xong, gã quay sang Diệp Huyên ở cách đó không xa: "Ngươi thắng rồi!"

Ở phía xa xa, Diệp Huyên cầm kiếm trong tay chống xuống đất, cả người trông vô cùng uể oải.

Vừa nãy hắn lợi dụng đạo tắc Không Gian để điên cuồng phá hủy linh khí trong vòng trăm trượng xung quanh, mà sau khi linh khí ở xung quanh đã bị phá hủy triệt để, hắn lập tức tung một chiêu kiếm chém giết Tả Thanh "giả thể" kia. Đúng như hắn đoán, không còn linh khí, "giả thể" kia cũng không thể nào hồi phục được.

Diệp Huyên lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó lại nhìn cô gái váy đen ở bên cạnh, hắn hơi kinh ngạc: "Cô..."

Người trước mắt này tất nhiên hắn có quen biết, chính là Liên Vạn Lý ở Thanh Thương giới!

Hắn chưa bao giờ quên cô gái này!

Liên Vạn Lý cười nói: "Kỳ lạ lắm sao?"

Diệp Huyên gật đầu.

Liên Vạn Lý khẽ mỉm cười: "Nghe nói ngươi đang ở đây nên ta đến tìm!"

Diệp Huyên sửng sốt: "Tìm ta làm gì?"

Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn: "Chơi!"

Diệp Huyên hỏi theo bản năng: "Chơi cái gì?"

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên: "Ngươi nghĩ chơi cái gì?"

Diệp Huyên: "..."

Lúc này, Liên Vạn Lý xoay người nhìn A Phượng ở cách đó không xa: "Chúng ta chơi một chút nhé?"

A Phượng cười gằn: "Cũng đang định thế!"

Vừa dứt lời, ả ta lập tức xông ra.

Liên Vạn Lý khẽ mỉm cười, tay cầm đao Thanh Long chém về phía trước một cái.

Ầm!

Cô gái tên A Phượng kia lập tức bị đẩy lùi, nhưng một khắc sau, ả ta lại lần nữa xông lên...

Nhìn hai người giao thủ với nhau, trong lòng Diệp Huyên có chút khiếp sợ, bởi vì thực lực của Liên Vạn Lý đã mạnh lên không biết bao nhiêu lần so với lúc trước.

Rất mạnh!

Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười, thật ra không chỉ mỗi hắn trưởng thành, lúc hắn đang không ngừng phát triển, người khác cũng đang trở nên mạnh mẽ.

Lúc này đây, hắn nhớ đến đám Mặc Vân Khởi, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi!

Nhưng chắc là cũng không kém cỏi đâu, hắn đã đưa không ít Tử Nguyên Tinh và đồ tốt về mà!

Đám Mặc Vân Khởi không hề thua kém người ở Thiên Vực này, bọn họ chỉ kém về tài nguyên thôi!

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu lại, cách đó không xa, hai người đấu với Thiên Sát và Địa Sát đã ngã xuống.

Trên Táng Thiên trường thành, đám Chiến Quân không hề ra tay giúp đỡ.

Không phải bọn họ vô tình, mà ở đây, tinh vực Vị Ương và hoang tộc đều tuân thủ chung một quy tắc!

Một mình chiến đấu, sống chết tự chịu, người ngoài không nhúng tay vào!

Tinh vực Vị Ương đã từng chém giết rất nhiều người của hoang tộc, mà hoang tộc cũng không hề ra tay tay giúp đỡ.

Vả lại cũng không cứu được! Bởi vì nếu một bên ra tay giúp đỡ, thì bên còn lại chắc chắn cũng có người đi ra ngăn cản!

Dù rất tàn nhẫn, nhưng lại không thể làm gì khác!

Nhìn hai xác chết nằm trên mặt đất một hồi lâu, cuối cùng Diệp Huyên bỗng nhìn Thiên Sát: "Chúng ta chơi một chút nhé?"

Thiên Sát nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Vừa nãy ngươi bị thương, ta cũng bị thương, rất công bằng!"

Thiên Sát nhìn hắn một lát rồi gật đầu: "Được!"

Vừa dứt lời, gã bay thẳng đến phía Diệp Huyên, mà đúng lúc này, Diệp Huyên ở đối diện đột nhiên xoay người bỏ đi.

Sau lưng Diệp Huyên, Thiên Sát vẫn còn đang bay đến, thế nhưng khi gã vừa đến gần Diệp Huyên thì bỗng rơi đầu.

Cứ rơi xuống một cách im hơi lặng tiếng!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra!

Cách đó không xa, Mạc Tà nhìn chằm chằm Diệp Huyên, mặt không hề có cảm xúc.

Vừa nãy xung quanh chỉ có vài người thấy Diệp Huyên xuất kiếm như thế nào, và hắn ta chính là một trong số đó!

Tả Thanh ở cạnh Mạc Tà trầm giọng nói: "Không thể! Tuyệt đối không thể!"

Mạc Tà nhẹ giọng nói: "Hắn thi triển bí pháp! Bí pháp này giúp kiếm hắn nhanh hơn ít nhất năm lần, Thiên Sát không thể ngăn được tốc độ này!"

Sắc mặt Tả Thanh có chút khó coi: "Năm lần, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao?"

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyên: " Bây giờ hắn rất suy yếu, tùy tiện cử ai ra cũng có thể dễ dàng chém chết hắn!"

Tả Thanh trầm mặc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện