Đệ Nhất Kiếm Thần

Không chết cũng phải chết cho ông!


trước sau

Cùng lên cả đi!

Mạc Tà vừa nói xong, xung quanh chìm vào yên lặng!

Ngông cuồng!

Không thể không nói, câu nói này của Mạc Tà rất ngông cuồng!

Người của Táng thiên trường thành sao có thể cam chịu?

Chẳng mấy chốc, một thanh niên bay từ trên thành xuống, nhưng đúng lúc này, Mạc Tà đột nhiên biến mất, khi hắn ta xuất hiện lần nữa thì tay đã bóp lấy cuống họng thanh niên kia!

Dưới ánh mắt của mọi người, Mạc Tà khẽ dùng sức vào tay phải.

Răng rắc!

Đầu của thanh niên nọ rơi xuống!

Thấy cảnh này, mọi người trên Táng Thiên trường thành đều nghiêm mặt lại.

Giết trong nháy mắt!

Đây là giết trong nháy mắt!

Mạc Tà tiện tay vứt cái đầu đó xuống đất, lại nhẹ giọng nói: "Người kế tiếp!"

Trên tường thành, đám người Chiến Thiên đều nhìn sang một bên, nơi đó Chu Sinh Sinh còn đang chiến đấu với thiên tài Dị vực, hai người đánh đến giờ vẫn chưa phân được thắng bại.

Lúc này, Trọc định đi xuống, nhưng lại bị Chiến Quân ngăn cản.

Chiến Quân nhìn Trọc, lắc đầu: "Chớ đi chịu chết!"

Trọc thấp giọng thở dài: "Chết không đáng sợ bằng Táng Thiên trường thành không ai dám xuống đó!"

Nói xong, gã lập tức nhảy xuống, nhưng đúng lúc này, ở nơi chân trời xa xôi có một bóng người đang lao nhanh đến đây!

Khi nhìn thấy được người này, mọi người ở đây đều sục sôi lên!

Chẳng mấy chốc, một thanh niên mặc áo trắng xuất hiện trước mặt Mạc Tà.

Thanh niên áo trắng này chừng hơn hai mươi tuổi, áo bào trắng như tuyết, chẳng nhiễm bụi trần, trong tay y nắm một thanh ngân thương, đầu muỗi thương lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Tiết Bạch Y!

Mà đằng sau Tiết Bạch Y còn một người nữa, người này mặc cẩm bào màu đen, trong tay cầm một chiếc quạt màu đen nốt, khóe miệng còn đang treo nụ cười ma mị!

Mạc Tà nhìn về phía Tiết Bạch Y, nhẹ giọng nói: "Chờ ngươi đã lâu".

Tiết Bạch Y nhìn về phía Mạc Tà: "Nghe nói ngươi chính là thiên tài đứng đầu Ma Kha tộc!"

Mạc Tà cười nói: "Chỉ là hư danh thôi!"

Tiết Bạch Y nói: "Hi vọng ngươi đừng quá yếu!"

Vừa dứt lời, y đột nhiên đâm trường thương ra.

Thương nhanh như điện, nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được!

Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt Tiết Bạch Y đã thay đổi.

Bởi vì một thương này của y trực tiếp bị Mạc Tà kẹp lại bằng hai ngón tay!

Xung quanh, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mạc Tà.

Thanh niên cẩm bào ở sau lưng Tiết Bạch Y cũng thu lại nụ cười tà mị trên mặt!

Trước mặt Tiết Bạch Y, Mạc Tà nhẹ giọng nói: "Nếu tốc độ chỉ như vậy thì thật sự khiến ta có chút thất vọng rồi".

Vừa dứt lời, hai ngón tay hắn ta khẽ siết lại.

Ầm!

Trường thương rung lên kịch liệt, một luồng sức mạnh to lớn men theo trường thương lao về phía Tiết Bạch Y.

Sắc mặt Tiết Bạch Y vẫn không thay đổi, y rút tay về, xòe lòng bàn tay chặn lại chuôi thương, sau đó đột nhiên đẩy thẳng về phía trước.

Ầm!

Hai cỗ sức mạnh to lớn lập tức bộc phát, mà lúc này, Tiết Bạch Y nghiêng người sang một bên, vừa nghiêng sang đã có một cú đấm sượt qua mặt y, mà khi Tiết Bạch Y định đánh

trả thì nắm đấm kia đột nhiên hóa thành chưởng, sau đó nhẹ nhàng vung về bên phải.

Ầm!

Không gian trong vòng trăm trượng run lên kịch liệt!

Khi xung quanh trở về bình thường lại, Tiết Bạch Y đã lui ra ngoài hơn trăm trượng!

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người ở đây đều trầm xuống!

Trên tường thành, ánh mắt Liên Vạn Lý rơi vào người Mạc Tà, nhẹ giọng nói: "Rất mạnh!"

"Đúng, rất mạnh!"

Bên cạnh Liên Vạn Lý, giọng nói của Diệp Huyên vang lên.

Liên Vạn Lý nhìn hắn: "Lành rồi?"

Diệp Huyên gật đầu: "Tàm tạm rồi!"

Liên Vạn Lý khẽ gật đầu, sau đó nhìn Mạc Tà ở phía dưới: "Người này sâu không lường được!"

Diệp Huyên gật đầu.

Mặc dù hắn chưa giao thủ với Mạc Tà, nhưng hắn biết, thực lực của Mạc Tà này vô cùng mạnh mẽ!

Nếu như không mạnh, đám người Tả Thanh đã không cam lòng nghe lời hắn ta rồi.

Mà bây giờ tận mắt thấy Mạc Tà ra tay, trong lòng hắn vẫn có chút khiếp sợ, bởi vì cách ra tay của đối phương rất quỷ dị, có chút tương tự với A Quỷ, là kiểu có thể đoán được bước kế tiếp người ta sẽ làm gì!

Hơn nữa, tốc độ của đối phương cũng rất nhanh!

Liên Vạn Lý đột nhiên nói: "Ngươi giao thủ với hắn ta, có mấy phần thắng?"

Diệp Huyên đáp: "Mười phần!"

Liên Vạn Lý quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn xuống dưới, nhẹ giọng nói: "Ta thả tầng năm ra, không chết cũng phải chết cho ông!"

Liên Vạn Lý: "..."

Lúc này, giọng nói của Đế Khuyển đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: "Đại ca, ngươi nghĩ ngươi nuôi tầng năm à..."

Diệp Huyên: "..."

Phía dưới, Mạc Tà đi đến trước mặt Tiết Bạch Y, hắn ta đi rất bình tĩnh, trên người không có lấy chút năng lượng nào khác.

Tiết Bạch Y bình tĩnh nhìn Mạc Tà, tay phải nằm chặt lại thanh tường thương.

Khi hai người chỉ còn cách nhau mười trượng, Tiết Bạch Y đột nhiên đâm trường thương về phía trước, theo cú đâm này, xung quanh đôt nhiên xuất hiện mấy trăm 'Tiết Bạch Y' khác!

Mà những 'Tiết Bạch Y' này đều làm cùng một động tác, đó chính là cầm thương đâm về Mạc Tà ở trước mặt!

Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Huyên đột nhiên trở nên nghiêm túc!

Bởi vì đến cả hắn cũng không phân rõ ra được đám phân thân này ai là thật, ai là giả!

Phía dưới, Mạc Tà chậm rã nhắm hai mắt lại, một khắc sau, hắn ta di chuyển.

Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn ta bắt đầu ra quyền, quyền ra rất chậm, nhưng tình cảnh kì quái lại xuất hiện!

Chỉ thấy những tàn ảnh Tiết Bạch Y trước mặt Mạc Tà bắt đầu biến mất từng cái một, không đến nửa khắc sau, tàn ảnh xung quanh Tiết Bạch Y đã biến mất toàn bộ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện