Đệ Nhất Kiếm Thần

Rơi đầu


trước sau

Bây giờ là lúc Diệp Huyên suy yếu nhất, mà lúc nà đây bọn họ lại không thể ra tay.

Bởi vì Diệp Huyên đã chạy rồi!

Cho dù không chạy, bọn họ cũng sẽ không ra tay, nếu nhằm vào lúc này mà động thủ, vậy chắc chắn Ma Kha tộc sẽ bị tinh vực Vị Ương xem thường.

Chuyện tinh vực Vị Ương không làm, Ma Kha tộc cũng không làm!

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người nghe thế thì ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái Ma Kha tộc tên là A Phượng kia đang liên tục lùi lại hơn trăm trượng!

A Phượng vừa dừng lại thì đã có một sợi máu tươi chảy xuống từ khóe miệng ả ta.

Liên Vạn Lý ở đối diện A Phượng cười nói: "Đao của bản vương có lợi hại không?"

A Phượng nhìn chằm chằm vào Liên Vạn Lý, tay trái Liên Vạn Lý nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mượt của mình, lại cười bảo: "Nhìn ngươi như vậy hẳn là không phục?"

A Phượng cười khẩy nói: "Không phục!"

Liên Vạn Lý gật đầu: "Bản vương đánh cho ngươi phục!"

Vừa dứt lời, nàng ta nhấc thanh trường đao của mình lên rồi vọt đến chỗ A Phượng, tốc độ càng lúc càng nhanh, nơi nàng ta lướt qua, không gian đều rung lên.

Vẻ mặt A Phượng trở nên dữ tợn, hai tay ả ta đột nhiên vỗ xuống đất một cái.

Ầm!

Toàn bộ mặt đất vỡ nát, một khắc sau, một tàn ảnh chợt lóe lên giữa trận.

Sau khi tàn ảnh này hiện lên là lại có vô số tàn ảnh khác kéo đến!

Ở phía xa xa, Liên Vạn Lý trở tay xoay đao, bổ xuống từ phía trên: "Đánh chết ngươi!"

Một đao chém xuống.

Xoẹt!

Không gian bị xé rách như một tờ giấy.

Song quyền của A Phượng đột nhiên tung lên, ả ta hét to: "Phá!"

Ầm!

Không gian bốn phía đột nhiên rung lên, một khắc sau, một bóng người liên tục thối lui.

Bóng người này chính là A Phượng!

Mà khi A Phượng vừa dừng lại thì Liên Vạn Lý cách đó không xa lại đột nhiên chém đao Thanh Long về phía ả ta.

Xoẹt!

Nơi trường đao đi qua, không gian vụn vỡ.

Từng âm thanh bén nhọn vang lên không ngừng.

A Phượng ngẩng đầu nhìn về phía thanh trường đao kia, nhận thấy trong nó mang theo một luồng sức mạnh to lớn, sắc mặt ả ta trở nên nghiêm trọng, sau một khắc, ả ta đột nhiên chập hai tay lại, hai tay vừa giao nhau, hai bên không gian trước mặt ả ta bắt đầu lũ lượt co lại, cuối cùng hình thành một bức tường không gian dày cộm che trước mặt ả.

Lúc này, đao của Liên Vạn Lý đã bay đến.

Ầm!

Bức tường không gian rung lên dữ dội, sau đó bắt đầu rạn nứt, vỡ nát!

Nhưng ngay lúc trường đao phá vỡ bức tường không gian thì hai tay A Phượng đã đột ngột chộp được đao Thanh Long. Một thoáng sau, ả ta trở tay hất thanh đao đi, sau đó lập tức bắn đến trước mặt Liên Vạn Lý, dùng tay làm đao, chém thẳng vào phía bụng của Liên Vạn Lý.

Nhưng tốc độ của Liên Vạn Lý còn nhanh hơn, khi tay của A Phượng còn chưa chạm được đến bụng của Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý đã trở tay bóp chặt lấy cuống họng của ả ta.

Dưới ánh mắt của mọi người, Liên Vạn Lý nhấc A Phượng lên cao rồi đột ngột ném ả ta thẳng xuống mặt đất.

Ầm!



Mặt đất rung lên dữ dội!

Một khắc sau, Liên Vạn Lý đá một cú vào bụng A Phượng.

Ầm!

Cả người A Phượng lập tức bay ra xa mấy trăm trượng, tiếp đó, tay phải Liên Vạn Lý giơ lên, cách không vồ tới: "Rơi đầu!"

Vừa dứt lời, đầu của A Phượng lập tức bị bứt ra ngoài.

Máu tươi bắn tung tóe!

Liên Vạn Lý lạnh lùng nhìn xác chết của A Phượng, sau đó nhấc thanh trường đao xoay người rời đi.

Ở một bên, Mạc Tà nhìn xác chết A Phượng cách đó không xa, hắn ta trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía Liên Vạn Lý ở phương xa, nhưng đúng lúc này, chân trời xa xôi đột nhiên vang lên một tiếng nổ đùng đoàng!

Thời khắc này, tất cả mọi người đều lũ lượt ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Lúc này đây bọn họ mới sực nhớ ra, trên trời còn có một chiến trường!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía chân trời, nơi đó là chiến trường của cường giả đứng đầu tinh vực Vị Ương và Ma Kha tộc, nếu nơi đó quyết phân thắng bại, thì tất thảy sẽ hóa thành tro bụi.

Bởi vì thiên tài hai bên cho dù có giỏi giang đến mức nào, cũng không thể thay đổi chiến cuộc được!

Phía chân trời rung lên từng đợt!

Ở dưới, tất cả đều đang chờ đợi!

Mà Diệp Huyên đã trở lại nhà đá.

Chữa thương!

Bây giờ hắn phải mau chóng chữa thương, sau đó ngủ một giấc.

Bởi vì vừa rồi đánh nhau với Tả Thanh, hắn đã tiêu hao một lượng sức mạnh vô cùng lớn, thêm việc hắn không tiếc vận dụng bí thuật để giết Thiên Sát trong chớp mắt, bấy giờ hắn đang bị bí thuật phản phệ!

Toàn thân hắn cực kì uể oải, từ trên xuống dưới không hề còn chút sức lực nào, như thể đã bị rút khô máu tủy vậy, rất khó chịu đựng được!

Hấp thu!

Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng hấp thu Tử Nguyên Tinh, theo từng nguồn năng lượng cuồn cuộn đổ vào cơ thể, Diệp Huyên mới cảm thấy thân thể mình hơi hơi khá lên một chút.

Lúc này, Liên Vạn Lý đi vào.

Liên Vạn Lý đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên một lượt rồi cười nói: "Ngươi mạnh hơn so với lúc trước không ít!"

Diệp Huyên nhìn lại Liên Vạn Lý, cũng khẽ mỉm cười: "Cô cũng vậy!"

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: "Trước khi ngươi rời khỏi Thanh Thương giới vậy mà chẳng chào tạm biệt với ta lấy một tiếng, ngươi chẳng ý tứ gì hết!"

Diệp Huyên cười khổ: "Lúc đó đi vội quá!"

Nói xong, hắn dừng lại một lát rồi vội hỏi: "Mà sao cô lại đến đây?"

Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn hắn: "Tới tìm ngươi!"

Diệp Huyên hơi nghi ngờ: "Tìm ta làm gì?"

Khóe miệng Liên Vạn Lý hơi cong lên: "Ngươi đoán đi?"

Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Liên cô nương... Không phải cô có ý gì với ta đó chứ?"

Liên Vạn Lý trừng mắt, một khắc sau, nàng ta đột nhiên nâng tay phải chĩa về phía Diệp Huyên: "Rơi đầu!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện