Đệ Nhất Kiếm Thần

Ma Kha Nhất Kiếm!


trước sau

Lúc này, Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu ta làm chủ Ma Kha tộc, ta dẫn dắt Ma Kha tộc sống ở tinh vực này, mọi người sống chung hòa bình, huynh có đồng ý không?”

Diệp Huyên cười khổ: “Huynh có thể làm chủ Ma Kha tộc, nhưng ta đâu có làm chủ được tinh vực Vị Ương!”

Mạc Tà suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Cũng phải, sau khi xong chuyện lại nhắc tới chuyện này sau đi. Đi theo ta, dẫn huynh đến một chỗ!”

Nói xong, hắn ta xoay người đi về phía xa.

Tả Thanh đưa tay ra hiệu mời, Diệp Huyên gật đầu đi theo.

Một lát sau, Mạc Tà dẫn Diệp Huyên đi tới một hang động dưới lòng đất, sau khi đi được nửa canh giờ Mạc Tà mới dừng lại, lúc này, trước mặt ba người không xa có một bệ đá, một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên bệ đá, người đàn ông trung niên tóc xõa ngang vai, tay đặt trên gối, không có hơi thở.

Diệp Huyên hỏi: “Đây là?”

Mạc Tà nhẹ giọng đáp: “Tiên tổ của Ma Kha tộc ta, một cao thủ dùng kiếm, cũng là cao thủ dùng kiếm duy nhất của Ma Kha tộc, sau ông ấy thì không một ai có thể điều khiển được kiếm Ma Kha này nữa”.

Diệp Huyên nói: “Huynh dẫn ta đến đây làm gì?”

Mạc Tà dẫn Diệp Huyên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, Diệp Huyên phát hiện trước mặt ông ta có một quyển cổ tịch, trên cổ tịch có bốn chữ to: Ma Kha Nhất Kiếm!

Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Kiếm kỹ này không nên mai một ở đây. Hơn nữa trong này còn có cách khống chế lực lượng Ma Kha! Có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn với huynh”.

Nói xong, hắn ta cầm cuốn cổ tịch kia lên đưa cho Diệp Huyên: “Tặng huynh”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta vẫn thấy hơi khó hiểu”.

Mạc Tà cười nói: “Không hiểu tại sao ta lại tặng kiếm và kiếm kỹ này cho huynh à?”

Diệp Huyên gật đầu.

Mạc Tà nhẹ giọng đáp: “Ta cũng là vì Ma Kha tộc thôi”.

Diệp Huyên nhìn về phía Mạc Tà, Mạc Tà cười nói: “Ta chỉ có một yêu cầu, đến ngày huynh làm chủ tinh vực Vị Ương, chúng ta ngồi xuống thương lượng, không đánh nhau, không có người chết, được chứ?”

Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được!”

Mạc Tà gật nhẹ đầu, xoay người rời đi.

Tả Thanh nhìn Diệp Huyên một cái, cũng xoay người đi theo.

Diệp Huyên nhìn quyển cổ tịch trong tay, im lặng.

Từ trong lời nói của Mạc Tà, hắn phát hiện Mạc Tà cũng không thích chiến tranh, đúng thật là thế, tiếp tục đánh sẽ chỉ có nhiều người chết hơn thôi!

Đương nhiên những chuyện này đều phải nói sau, vì bây giờ dù là Ma Kha tộc hay tinh vực Vị Ương đều cần đối mặt với Dị vực và tinh vực Thiên Hà!

Có thể sống sót hay không cũng là một vấn

đề!

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, cẩm quyển trục xoay người rời đi.

Trên đỉnh núi, nhìn Diệp Huyên biến mất ở phía xa, ông lão lưng còng sau lưng Mạc Tà nhẹ giọng hỏi: “Có đáng không?”

Mạc Tà cười: “Lão tổ, kiếm Ma Kha ở trong tay chúng ta chỉ khiến nó mất đi giá trị thôi, không phải sao?”

Ông lão lưng còng đáp: “Nhưng nó cũng là của chúng ta”.

Mạc Tà khẽ nói: “Bây giờ chúng ta có chung kẻ thù”.

Ông lão lưng còng hỏi: “Sau đó?”

Mạc Tà nói: “Chúng ta có thể sẽ chết!”

Ông lão phản bác: “Cũng có thể sống!”

Mạc Tà im lặng.

Ông lão lưng còng lại nói: “Nếu sống, hắn có thể sẽ là kẻ thù của cậu, mà nếu không có hắn, trong thế hệ trẻ của tinh vực Vị Ương sẽ không có ai là đối thủ của cậu hết, khi đó, cậu sẽ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của tinh vực này!”

Mạc Tà cười hỏi: “Lão tổ, người mạnh nhất thế này có ý nghĩa gì sao?”

Ông lão lưng còng nhìn Mạc Tà, Mạc Tà lại cười: “Nếu chúng ta còn sống, hơn nữa ta và hắn phải quyết chiến một lần nữa, ta sẽ cố hết sức mình giết chết hắn”.

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.

Ông lão nhìn bóng lưng của Mạc Tà, trên mặt ông ta dần xuất hiện nụ cười: “Ma Kha tộc ta có tiểu tử này, sao có thể không phát triển được?”

Nói xong, ông ta biến mất.



Diệp Huyên trở lại Táng Thiên trường thành, trong nhà đá, hắn đọc Ma Kha Nhất Kiếm trong tay mình, đọc một hồi, vẻ mặt hắn dần trở nên nặng nề.

Ma Kha Nhất Kiếm!

Ma Kha Nhất Kiếm này là tập trung lực lượng trong kiếm Ma Kha, sau đó chém ra một kiếm mạnh nhất!

Phản phệ!

Vị tiên tổ kia của Ma Kha tộc sử dụng kiếm này sẽ không bị phản phệ, nhưng hắn sử dụng thì có!

Hơn nữa còn là phản phệ rất nặng, vì phản phệ này chính là bị lực lượng Ma Kha khống chế, trở thành nô lệ của kiếm!

Trước tiên tổ của Ma Kha tộc, đã có không ít hơn mấy chục kiếm tu bị lực lượng Ma Kha này khống chế!

Trong nhà đá, Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó cầm kiếm Ma Kha đi vào tháp Giới Ngục, kiếm Ma Kha bắt đầu rung lên, như đang sợ hãi điều gì.

Diệp Huyên mang kiếm Ma Kha đi tới trên đỉnh tháp, lúc này, nó bắt đầu rung động dữ dội.

Diệp Huyên nhìn hai thanh kiếm trước mặt, sau đó nói: “Kiếm Ma Kha, ta không có ý gì khác, chỉ muốn nói với ngươi… Ta không có quan hệ gì với hai thanh kiếm trước mặt cả, thật đấy, nếu ngươi muốn phản phệ ta, chắc chắn bọn họ sẽ không chém ngươi đâu…”

Kiếm Ma Kha: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện