Đệ Nhất Kiếm Thần

Đồng tử Ma Kha!


trước sau

Đỉnh tháp, thanh kiếm Ma Kha trong tay Diệp Huyên rung động kịch liệt.

Diệp Huyên nhìn kiếm Ma Kha, cười nói: “Đừng căng thẳng, thật đấy, ta không có ác ý đâu”.

Kiếm Ma Kha: “…”

Diệp Huyên nhìn hai thanh kiếm trước mặt, nhẹ giọng nói: “Các ngươi yên tâm, nó sẽ không làm hại đến ta đâu!”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía kiếm Ma Kha: “Ngươi nói đúng không?”

Kiếm Ma Kha: “…”

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía hai thanh kiếm kia, cười nói: “Các ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không sao đâu”.

Nói xong, hắn xách kiếm Ma Kha đi xuống đỉnh tháp.

Diệp Huyên cầm kiếm trở về tầng thứ nhất, hắn nhìn kiếm Ma Kha trước mặt: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nô dịch ngươi, ngươi với ta là bình đẳng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không hại ta, nếu không… Ta hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác”.

Nói xong, hắn nắm chặt lấy kiếm Ma Kha, bắt đầu đọc thầm gì đó trong miệng.

Ma Kha tâm pháp!

Đây là một loại tâm pháp mà vị tiền bối kia của Ma Kha tộc sáng tạo ra, có thể ổn định tâm thần!

Cứ thế khoảng một khắc sau, Diệp Huyên đột nhiên cầm lấy kiếm Ma Kha, chẳng mấy chốc, một lực lượng mạnh mẽ tập trung vào người hắn.

Lực lượng Ma Kha!

Sau khi lực lượng này tiếng vào trong người Diệp Huyên, hắn lập tức trở nên hưng phấn.

Lực lượng!

Hắn lại cảm nhận được lực lượng hấp dẫn đó một lần nữa, một lực lượng như vô cùng vô tận.

Nhưng Diệp Huyên nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lực lượng!

Lực lượng này rất hấp dẫn, nhưng đây không phải lực lượng của hắn, đây là lực lượng của kiếm Ma Kha, không thuộc về hắn!

Lực lượng này có thể mượn dùng, nhưng tuyệt đối không thể lệ thuộc!

Diệp Huyên giữ vững tâm thần, tiếp tục hấp thu lực lượng này, chẳng mấy chốc, ngày càng có nhiều lực lượng Ma Kha tiến vào người hắn…

Căng!

Đây là cảm giác của Diệp Huyên lúc này, hắn cảm thấy cả người mình căng tràn lực lượng, tựa như có thể giết chết tất cả trong nháy mắt vậy!

Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu dẫn dắt lực lượng kia!

Trong quá trình này, hắn có thể cảm nhận được kiếm Ma Kha cũng không có làm loạn, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường, vẫn vô cùng dè dặt, hơn nữa còn bảo kiếm Trấn Hồn chú ý đến nó.

Nếu kiếm Ma Kha dám làm loạn, hắn sẽ không nương tay!

Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, lực lượng trên người Diệp Huyên ngày càng lớn mạnh, chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là đôi đồng tử màu máu.

Đồng tử Ma Kha!

Tay phải Diệp Huyên nắm chặt thanh kiếm, trong mắt có kiếm quang lóe lên.

Lúc này, hắn mới phát hiện một chuyện, đó là căn nguyên lực lượng của kiếm Ma Kha đến từ đôi đồng tử này!

Mà ngoài nó, kiếm Ma Kha này cũng không có gì đặc biệt, nhưng hai thứ này kết hợp với nhau, còn được kiếm tu điều khiển, kiếm này sẽ rất mạnh.

Đồng tử của Ma Kha!

Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, hắn nhanh chóng cảm nhận được những bức tranh… Một thế giới u tối, khắp nơi đều là người chết, có một đôi mắt đang âm thầm nhìn xuống mọi chuyện, không đúng, phải nói là đang cắn nuốt tất cả sát niệm và oán niệm…

Giết người!

Lúc này, trên người Diệp Huyên đột nhiên phát ra sát khí mạnh mẽ, cùng lúc đó, đôi mắt của hắn cũng trở nên đỏ như máu!

Sát niệm!

Diệp Huyên cảm thấy

thần trí của mình sắp bị sát niệm này khống chế!

Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vàng giận dữ quát: “Đừng có kiếm chuyện với ông!”

Nhưng sát niệm kia lại càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, hơi thở trên người hắn cũng ngày càng mạnh.

Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, vì hắn phát hiện mình đã sắp không khống chế được lực lượng này rồi, hắn không chút do dự, vội vàng trả đôi đồng tử kia về lại trong kiếm Ma Kha.

Oanh!

Diệp Huyên lập tức như quả bóng bị xì hơi xụi lơ ngã xuống đất.

Trên mặt đất, Diệp Huyên không ngừng thở dốc, trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc khi nãy, hắn lại muốn giết người, giết ai cũng được, chỉ khi nghĩ đến Diệp Liên, sát niệm kia mới yếu đi được một chút! Nhưng sát tâm vẫn rất nặng!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hắn có hơi dữ tợn, lúc này, giọng nói của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, cái này không trách nó được!”

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”

Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, đây là bản tính của đồng tử Ma Kha, người muốn khống chế nó chỉ có hai con đường, một là thuận theo nó, bị nó khống chế, hai là áp đảo nó, để nó bị người khống chế”.

Diệp Huyên thắc mắc: “Bị ta khống chế?”

Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, Tiểu chủ có thể khống chế nó!”

Diệp Huyên hỏi: “Khống chế bằng cách nào?”

Tiểu Hồn nói: “Không bị nó khống chế, đầu óc tỉnh táo, thì người sẽ có thể khống chế nó! Vì nó cũng không có nhằm vào Tiểu chủ, nếu không với thực lực của Tiểu chủ bây giờ tuyệt đối không thể nào điều khiểm được nó… Nhưng ta không hiểu vì sao nó lại không nhằm vào Tiểu chủ nhỉ?”

Vẻ mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ, sau đó, hắn nghiêm mặt: “Chắc chắn là nó thấy ta có thiên phú dị bẩm, cho nên muốn đi theo ta”.

Tiểu Hồn nói: “Chắc là… không có khả năng đó đâu nhỉ?”

Diệp Huyên đen mặt: “Tiểu Hồn ngươi có ý gì? Cái gì gọi là không có khả năng?”

Tiểu Hồn cười hì hì, không nói lời nào.

Diệp Huyên: “…”

Một lát sau, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, cứ thế nhìn kiếm Ma Kha trước mặt!

Muốn chinh phục kiếm này chỉ có một cách, đó là không bị nó khống chế!

Nhớ tới cảnh khi nãy, bây giờ hắn vẫn còn thấy sợ hãi, hắn sợ, sợ mình bị sát niệm khống chết, sau đó làm ra một vài chuyện khiến mình hối hận!

Sợ!

Sắc mặt Diệp Huyên chợt thay đổi, mình lại sợ ư?

Hắn chưa từng có suy nghĩ như thế bao giờ, hơn nữa còn là sợ một thanh kiếm!

Sao có thể sợ được?

Còn đi sợ kiếm!

Dần dần, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi khó coi, nếu ngay cả một thanh kiếm mà mình cũng sợ, thì mình còn tu kiếm kiểu gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên cầm lấy kiếm Ma Kha bằng hai tay, sau đó, vô số lực lượng Ma Kha tập trung về phía hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện