Cô gái tóc trắng hỏi với giọng điệu nặng nề: “Ngươi có biết bây giờ hắn phải đối mặt với cái gì không?”
An Lan Tú nói: “Vậy ta càng nên đi!”
Cô gái tóc trắng nhìn chằm chằm An Lan Tú: “Không cho phép!”
An Lan Tú lắc đầu: “Người không ngăn cản được ta!”
Cô gái tóc trắng đang muốn ra tay, họa sư chợt cất lời: “Sư tỷ, để nàng đi cùng ta đi!”
Cô gái tóc trắng nhìn họa sư, nhíu mày: “Ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Họa sư cười nói: “Sư tỷ, đại chiến như vậy, nàng càng nên đi học hỏi một chút. Ta biết sư tỷ đang lo lắng điều gì, ta xin đảm bảo với sư tỷ, nàng nhất định sẽ an toàn, như vậy được chưa?”
VietWriter
Cô gái tóc trắng nhìn An Lan Tú một cái: “Ngươi nhất định muốn đi ư?”
An Lan Tú gật đầu.
Cô gái tóc trắng khẽ thở dài, sau đó vung tay phải lên, một con dấu như đúc từ băng xuất hiện trước mặt An Lan Tú.
An Lan Tú sửng sốt, không hiểu.
Họa sư cười nói: “Ấn Huyền Băng, chí bảo của Huyền Môn ta, cầm lấy đi!”
An Lan Tú nhận lấy ấn Huyền Băng, cúi người với cô gái tóc trắng.
Cô gái tóc trắng nhìn hai người: “Bình an quay về!”
Họa sư gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, nàng ta dẫn theo An Lan Tú biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi hai người đi, một ông lão xuất hiện sau lưng cô gái tóc trắng,