Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3810-3815


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười khẽ: “Chúng ta muốn nhận được lợi ích từ người ta thì chắc chắn phải bỏ ra cái gì trước, cô thấy đúng không?”



A Mục gật đầu: “Ngươi nói không sai, nhưng Thiên Đạo kia…”



Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi không sợ Thiên Đạo à?”




Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tiểu Đạo rất thân với Thiên Đạo, ta và Tiểu Đạo là bạn, cho nên trên lý thuyết thì ta và Thiên Đạo cũng xem như bạn bè, ta tin nàng sẽ không vì chút chuyện nhỏ thế này mà giận bạn mình!”



A Mục chớp mắt: “Có thể hiểu như vậy à?”



Diệp Huyên vừa định đáp lời thì lúc này, một ngọn lửa chợt bốc lên từ ngọn núi lửa phía xa, sau đó, một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện.



Cô gái mặc váy dài đỏ như lửa, vô cùng xinh đẹp, tóc của nàng ta rất dài, cũng giống như A Mục, dài đến jgang mông, hai tay và hia chân nàng ta bị bốn sợi dây xích màu đen trói lại.



Người phụ nữ có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, hiếm có khó tìm!




Chân Phượng!



Chân Phượng cuối cùng trên thế gian!



A Mục đột nhiên nói: “Cẩn thận một chút, lúc trước nữ nhân này đã đột phá cực hạn, thực lực mạnh chưa từng có! Dù bây giờ nàng ta bị nhốt, nhưng chắc chắn ngươi vẫn không thể chống lại được!”



Diệp Huyên quay đầu nhìn A Mục: “A Mục, lời này không thể dùng huyền khí truyền âm à? Cô nói thẳng ra như vậy, bây giờ gượng gạo lắm!”



A Mục không dùng huyền khí truyền âm, nói cách khác con Chân Phượng kia cũng nghe thấy rõ ràng.



A Mục cười ngượng ngùng; “Quên mất!”



Diệp Huyên lắc đầu, A Mục này đúng là cẩu thả quá!



Lúc này, con Chân Phượng kia đi tới trước mặt hai người, nó nhìn về phía A Mục: “Đại tế ti Vu tộc!”



A Mục gật nhẹ đầu: “Chào các hạ!”



Vẻ mặt Chân Phượng không chút cảm xúc: “Hắn là Vu thị của ngươi à?”



A Mục gật đầu: “Đúng thế! Hắn là Vu thị của ta!”



Chân Phượng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cũng vội nói: “Chào tiền bối!”



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Thực lực rất yếu, có điều rất tốt số, thân phận không đơn giản!”



Nói xong, nàng nhìn về phía A Mục: “Chẳng trách ngươi lại chọn hắn, không phải vì ngươi nhìn trúng hắn, mà là nhìn trúng vận số của hắn”.



A Mục lắc đầu: “Thật ra con người hắn cũng được lắm”.



“Ha!”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Đại tế ti các ngươi và Thần sư của Thiên tộc đều dối trá y như nhau, cả Thiên Đạo kia cũng thế”.



A Mục cười nói: “Người sống cả đời, ai không có cả nghìn cái mặt nạ chứ?”



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Biết vì sao nàng đi theo ngươi không?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết’.



Chân Phượng nói: “Nàng đang tính toán”.



Diệp Huyên cười nói: “Chân Phượng tiền bối, người nói cái này với ta làm gì?”



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không có suy nghĩ khác sao?”



Diệp Huyên cười khẽ: “Ta chỉ

1645190060930.png


Diệp Huyên cười nói: “Chân Phượng tiền bối, lần này đến đây là muốn nhờ tiền bối giúp một chuyện”.



Chân Phượng nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chân Phượng cô nương cần ta giúp gì?”




Chân Phượng nhẹ nhàng giơ hai tay lên, xích sắt kêu vang: “Ta muốn được tự do”.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục đi tới trước mặt Chân Phượng, nàng ta quan sát xích sắt, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi vẫn chưa thể chém đứt sợi dây này”.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Kiếm của ta cũng không được ư?”



A Mục gật đầu: “Vẫn chưa được!”




Diệp Huyên hỏi: “Vậy cô có cách gì không?”



A Mục nói: “Không phải kiếm của ngươi không được, mà là thực lực của ngươi chưa đủ, ngươi phải nâng cao thực lực mới có thể chém đứt nó!”



Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ý A Mục.



Không phải kiếm Thiên Tru không chém được, mà là A Mục sợ Chân Phượng này đổi ý, nếu hắn cứu đối phương, đối phương lại không chịu hắn thì hắn tìm ai đòi công bằng đây?



Đương nhiên Chân Phượng cũng hiểu điều này, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi muốn ta làm gì?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Giúp thân thể của ta trở nên mạnh hơn!”



Chân Phượng quan sát Diệp Huyên, một lát sau, nàng ta nói: “Bán bộ Bất Diệt Kim Thân, ngươi muốn đạt tới Bất Diệt Kim Thân chân chính!”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn ta làm thế nào ngươi mới tin?”



A Mục cất lời: “Lửa! Ngươi dùng lửa của Chân Phượng tộc của ngươi đốt hắn, để hắn niết bàn trùng sinh”.



Diệp Huyên vội gật đầu: “Đúng thế!”



Chân Phượng lắc đầu, xoay người rời đi.



A Mục và Diệp Huyên đều sửng sốt.



Diệp Huyên vội nói: “Tiền bối? Không được sao?”



Chân Phượng xoay người nhìn A Mục: “Hắn không biết cũng đúng, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết?”



A Mục chớp mắt: “Biết cái gì?”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Lửa của ta, sao thân thể người phàm có thể chấp nhận được? Nếu ta đốt hắn, hắn không phải là niết bàn trùng sinh, mà là niết bàn luân hồi luôn!”



Diệp Huyên nhìn A Mục: “Thật sao?”



A Mục chớp mắt, sau đó nói: “Hình như là thế!”



Diệp Huyên đen mặt, người phụ nữ này thật quá sơ ý!



Lúc này, A Muc lại nói: “Nhưng có lẽ thân thể ngươi có thể chịu được!”


Diệp Huyên vội hỏi: “Sao lại nói thế?”
Chân Phượng cũng nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Huyết mạch, Huyết Mạch Chi Lực của ngươi có thể chống lại ngọn lửa của nàng!”



Huyết Mạch Chi Lực?



Diệp Huyên sửng sốt.




Lúc này, Chân Phượng đột nhiên xuất hiện rước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên một lúc, sau đó nhíu mày: “Huyết Mạch Chi Lực của ngươi được đấy…”



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Tiền bối, nó có thể ngăn cản ngọn lửa của người không?”



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Không biết!”



Không biết!




Diệp Huyên: “…”



A Mục ở bên cạnh đột nhiên nói: “Có thể thử xem sao!”



Diệp Huyên đen mặt, cái này có thể thử à?



Chân Phương cất lời: “Muốn thử cũng được, nhưng hắn phải tháo xích sắt ra cho ta trước!”



Diệp Huyên và A Mục nhìn Chân Phượng, Chân Phượng nói: “Nếu hắn không chịu nổi mà chết, chẳng phải ta sẽ lãng phí sức lực của mình sao?”



A Mục lắc đầu: “Không được, ngươi phải cho hắn thử trước”.



Chân Phượng nhìn A Mục: “Đại tế ti, ngươi phải biết dù ta có thoát ra hay không, ta vẫn có năng lực giết chết hắn và ngươi”.



A Mục im lặng.



Chân Phượng lại nói: “Nếu hắn có thể giúp ta thoát ra, ta giúp hắn một lần cũng chẳng sao đúng không? Ta cần gì phải hại hắn, rước thêm phiền phức vào người?”



A Mục gật đầu: “Ngươi nói có lý, nhưng ngươi quên một điều, tuy hắn có thần kiếm, nhưng bây giờ hắn không thể chém đứt xích sắt của Thiên Đạo, hơn nữa, một khi hắn ra tay, hắn rất có thể sẽ phải bị Thiên phạt, với thực lực của hắn bây giờ, hắn hoàn toàn không thể chống lại Thiên phạt được, đúng không?”



Chân Phượng im lặng.



A Mục lại cười: “Chân Phượng cô nương, dù hắn đạt tới Bất Diệt Kim Thân cũng không thể làm gì cô, đúng không?”



Chân Phượng nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi không sợ chết à?”



Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Ta muốn liều mạng!”



Cầu giàu sang trong hiểm nguy!



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Còn một chuyện nữa, ta là bị Thiên Đạo vây nhốt, nếu ngươi cứu ta, ngươi có hiểu nghĩa là gì không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu!”



Chân Phượng cười nói: “Ngươi không sợ Thiên Đạo à?”



Diệp Huyên do dự một hồi rồi đáp: “Người mong ta sợ sao?”

Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Vậy bắt

1645190076681.png


Khi nhìn thấy ngọn lửa, hắn cả nhận được hơi thở tử vong!



Lúc này, hắn không còn chút tự tin nào với thân thể của mình nữa.



Có thể thật sự không chịu nổi!




Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Còn muốn thử không?”



Diệp Huyên quay đầu nhìn A Mục, A Mục gật đầu: “Tin tưởng bản thân”.



Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Chân Phượng: “Tới đi!”



Chân Phượng gật đầu, nàng ta ném ngọn lửa về phía Diệp Huyên, trong nháy mắt, Diệp Huyên lập tức bị ngọn lửa bao trùm, gần như cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng cháy lên!




Cháy rồi!



Thật sự cháy rồi!



Dưới ngọn lửa của Chân Phượng này, thân thể bán bộ Bất Diệt Kim Thân của hắn vẫn bốc cháy, hoàn toàn không thể ngăn cản được!



Lửa của Chân Phượng!



Vào khoảnh khắc thân thể bốc cháy, cuối cùng Diệp Huyên cũng thấy hơi hoảng hốt!



Lúc đầu, hắn vốn cho rằng thân thể của mình có thể đỡ được ngọn lửa này, dù sao hắn cũng có thân thể bán bộ Bất Diệt Kim Thân!



Nhưng sự thật chứng minh hắn đã đánh giá thấp uy lực của lửa Chân Phượng rồi!



Lúc người cháy lên, A Mục ở bên cạnh hơi nhíu mày.



A Mục nhìn về phía Chân Phượng, Chân Phượng hờ hững hỏi: “Cần dừng lại không?”



A Mục im lặng một lát rồi nhìn về phía Diệp Huyên: “Sử dụng Huyết Mạch Chi Lực!”



Diệp Huyên gật đầu.



Ầm!



Một ánh sáng đỏ mạnh mẽ đột nhiên phóng lên cao từ trong người hắn!



Huyết Mạch Chi Lực!



Trong nháy mắt, cả người Diệp Huyên bị máu bao trùm!



Vào khoảnh khắc Huyết Mạch Chi Lực xuất hiện, thân thể hắn chợt cháy chậm hơn!



Nhưng vẫn đang cháy!



Chân Phượng đứng trước mặt Diệp Huyên nhìn hắn, trong lòng hơi khiếp sợ.



Huyết Mạch Chi Lực có thể ngăn cản ngọn lửa của nàng ta thật sự vô cùng hiếm thấy!



Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Bây giờ thế nào rồi?”



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Tiếp tục như thế, thân thể của ta vẫn sẽ bị đốt rụi!”



A Mục gật đầu: “Vậy thì

1645190085948.png


Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói thế?”



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Lột xác, tâm cảnh và thân thể của ngươi đều cần lột xác!”



Diệp Huyên yên lặng.




A Mục quay đầu nhìn về phía Chân Phượng, Chân Phượng im lặng không nói gì.



Lúc này, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại.



Lột xác!



Bây giờ thân thể của hắn đã đạt tới mức tối đa rồi, muốn đột phá hơn chỉ có thể tắm lửa sống lại thôi!




Nhưng hắn không biết phải tắm lửa sống lại như thế nào!



A Mục nhìn về phía Chân Phượng: “Chân Phượng
cô nương, ta nói với cô, hắn có thể là hy vọng duy nhất trước mắt, vì chỉ có hắn dám tiếp nhận nhân quả của Thiên Đạo, nếu hắn chết, e rằng cô sẽ phải tiếp tục ở lại đây đến khi Ngũ Duy Kiếp kết thúc”.



Chân Phượng cười nhạt: “Đại tế ti, ta hiểu rồi! Thì ra ngươi có ý đồ với ta! Ngươi biết hắn không thể nào đạt tới Bất Diệt Kim Thân, mà sở dĩ ngươi dám để hắn đến đây là vì ngươi cho rằng ta sẽ không giết chết hắn, đúng không?”



A Mục lắc đầu: “Chân Phượng cô nương, chúng ta là đôi bên cùng có lợi, không phải sao?”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Nhưng ta không thích bị tính toán!”



A Mục lại lắc đầu: “Ngươi bị nhốt nhiều năm như vậy, nhưng tính tình vẫn còn quá bướng bỉnh!”



Vẻ mặt Chân Phượng không chút cảm xúc: “Tính cách không thể thay đổi được!”



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này, thân thể của Diệp Huyên đang dần biến mất.



Mà Chân Phượng vẫn thờ ơ.



A Mục khẽ thở dài: “Chân Phượng cô nương, trước mắt có một phần thiện duyên, cô chỉ cần tiện tay là có thể nhặt lên, cô thật sự không muốn sao?”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Ta nói rồi! Ta không thích bị người ta tính toán!”



A Mục đang định nói tiếp thì lúc này, Diệp Huyên chợt lên tiếng: “A Mục cô nương, ta chịu đựng được!”



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta làm được”.



A Mục lắc đầu: “Nếu không có máu của Chân Phượng dung hòa với ngươi, thân thể của ngươi sẽ chỉ bị huỷ hoại, không thể niết bàn trùng sinh được”.



Diệp Huyên cười nói: “Nhưng ta không thích cầu xin người khác!”



A Mục còn muốn nói tiếp thì lúc này, tầng chín chợt cất lời: “Nếu Chân Phượng cô nương không muốn có phần thiện duyên này vậy thì nhường cho ta!”



Nghe thấy lời của tầng chín, A Mục và Diệp Huyên đều sửng sốt.



A Mục nhìn về phía bụng của Diệp Huyên: “Các hạ có cách sao?”



Tầng chín nói: “Có lẽ máu của ta cũng có thể!”



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Tiền bối, máu của người là máu gì?”



Tầng chín cười hì hì: “Ngươi quan

1645190095067.png


Thật sự có hiệu quả!



Ba người đang có mặt đều giật mình!



Chân Phượng nhìn về phía ánh sáng đỏ trên người Diệp Huyên: “Huyết mạch của ngươi là gì?”




Trong mắt A Mục cũng lộ vẻ tò mò.



Diệp Huyên càng tò mò hơn!



Vì hắn không ngờ Chân Phượng và A Mục đều không nhận ra huyết mạch này!



Tầng chín này là thứ gì vậy?




Tầng chín cười ha ha: “Huyết mạch rất bình thường, không có gì kỳ lạ cả, mọi người đừng quan tâm đến ta!”



Diệp Huyên: “…”



A Mục nhìn xuống bụng Diệp Huyên: “Các hạ thật thần bí!”



Tầng chín cười hì hì, không nói lời nào.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta vô cùng nghi ngờ bây giờ người không cần làm ta bị thương cũng có thể ra ngoài!”



Tầng chín trầm giọng nói: “Không không, ta vẫn chưa thể ra ngoài, thật, ta thề, thề bằng liêm sỉ của mình!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, A Mục chen miệng vào: “Ngươi mau tịnh tâm, lợi dụng lửa Chân Phượng này thật tốt!”



Diệp Huyên gật đầu.



Hắn không muốn suy nghĩ lung tung nữa, bắt đầu tập trung tinh thần.



A Mục nhìn xuống bụng Diệp Huyên, không nói gì.



Chân Phượng ở bên cạnh cũng không nói gì nữa.



Thời gian dần trôi qua, thân thể của Diệp Huyên bắt đầu dần lột xác, những chỗ bị đốt cháy kia lại tái tạo, hơn nữa còn từ từ lột xác!



Giống như thay da vậy!



A Mục ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ gì.



Chân Phượng nhìn về phía A Mục: “Rốt cuộc hắn là ai?”



A Mục cười đáp: “Ngươi hỏi làm gì?”



Chân Phượng nhìn thẳng vào A Mục: “Huyết mạch của hắn thật sự không đơn giản, cả hai món thần vật trong người hắn nữa”.



Thư phòng và tháp Giới Ngục!



Lúc này, Chân Phượng lại nói: “Quan trọng nhất là trên người hắn có rất nhiều nhân quả, người này chắc chắn không phải người bình thường! Hơn nữa một Đại tế ti Vu tộc như ngươi lại chọn một người tệ như vậy làm Vu thị, chuyện này cũng không được bình thường lắm”.



A Mục gật đầu: “Hắn thật sự

1645190104793.png


A Mục hỏi ngược lại: “Sao lại không? Chúng ta giúp đỡ nhau không phải rất tốt ư? Về phần mục đích, Chân Phượng, cô xem trọng nó quá rồi”.



Nói xong, nàng ta im lặng một lát mới tiếp tục: “Người như cô chắc chắn không có bạn bè”.



Vẻ mặt Chân Phượng không chút cảm xúc: “Ta đúng là không có bạn bè đấy, thì sao chứ?”




A Mục xoè hai tay: “Cho nên cô bị giam nhiều năm như vậy cũng không có ai tới cứu cô!”



Nghe vậy, Chân Phượng chợt nổi giận, một ngọn lửa chợt xuất hiện trên đầu nàng ta.



A Mục cười nói: “Nói chuyện không lại người ta thì ra tay luôn à? Sự kiêu ngạo khi là cường giả của cô đâu?”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Ngươi là đang gây hấn với ta đúng không?”




A Mục lắc đầu: “Không dám, ta không đánh lại cô!”



Chân Phượng cứ nhìn A Mục như thế, không nói một lời.



Lúc này, tầng chín chợt lên tiếng: “Chân Phượng cô nương, trước đây ta cũng từng rất kiêu ngạo, trong mắt không có ai, không sợ bất cứ thứ gì. Sau đó ta mới phát hiện mình ngu ngốc đến mức nào. Tóm lại một câu, làm người nên khiêm tốn một chút, khiêm tốn chắc chắn là không sai”.



Chân Phượng nhìn xuống bụng Diệp Huyên: “Cho nên ngươi suy bại đến mức bị giam cầm đó!”



Tầng chín: “…”



A Mục lắc đầu cười khẽ: “Tầng chín, sao ngươi lại bị giam thế?”



Tầng chín khẽ thở dài: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, chuyện đau lòng không nên nhắc lại!”



A Mục định nói tiếp thì lúc này, Diệp Huyên trước mắt bọn họ đột nhiên bộc phát ra một lực lượng mạnh mẽ!



Ầm!



Khi lực lượng mạnh mẽ này xuất hiện, lửa Chân Phượng trên người Diệp Huyên chợt bùng lên.



“A!”



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này thân thể Diệp Huyên đang nhanh chóng thay đổi, từng lớp rơi ra, sau đó thì mọc lại.



A Mục nhìn về phía Chân Phượng, vẻ mặt Chân Phượng không chút cảm xúc: “Đến thời khắc mấu chốt của hắn rồi! Có thể thành công hay không phải xem bản thân hắn!”



A Mục gật đầu, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ lo lắng.



Khoảng một ngày sau, Diệp Huyên ngày càng đau đớn, lúc trước chỉ là thân thể đau, bây giờ hắn cảm thấy cả xương cũng đau! Không đúng, là cả người đều đau!



Giống như đang bị người ta dùng dao lóc ra vậy!



A Mục vội nói: “Kiên trì một chút, sắp rồi!”



Diệp Huyên đau đớn nói: “Còn bao lâu nữa?”


A Mục đáp: “Sắp rồi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện