Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3816-3821


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên siết chặt hai tay, lúc này, hắn thật sự cảm thấy mình sắp nứt ra rồi!



A Mục như nhớ ra điều gì, nàng ta quay đầu nhìn Chân Phượng: “Cho hắn một chút máu Chân Phượng”.




Chân Phượng lạnh nhạt đáp: “Không cho!”



A Mục ngây người, sau đó nói: “Chân Phượng cô nương, chỉ một chút máu Chân Phượng thôi, cô cho hắn, hắn vượt qua cửa ải này, chúng ta sẽ báo đáp cô!”



Chân Phượng nhìn A Mục: “Ta không thích người khác gài bẫy mình!”



A Mục còn muốn nói tiếp thì Diệp Huyên chợt cất lời: “Không sao!”




A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hé miệng cười, nụ cười khiến người ta thấy sợ hãi: “A Mục, nàng không nợ chúng ta cái gì, đừng xin nữa! Ta có thể chịu được!”



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Không có máu Chân Phượng, ngươi không chịu được đâu!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta nhất định có thể chịu được!”



Nói xong, hắn chợt thét lên, một lực lượng mạnh mẽ xuất hiện từ trong người hắn, nhưng thân thể của hắn đã vỡ nát.



Trong mắt A Mục lộ vẻ lo lắng, niết bàn không cần phải thật sự huỷ diệt thân thể của Diệp Huyên, vì Diệp Huyên không phải Chân Phượng, không có khả năng tắm lửa sống lại, việc hắn phải làm là sử dụng lửa của Chân Phượng tôi luyện thân thể của mình, từ đó đạt tới hiệu quả niết bàn, nếu thân thể hoàn toàn bị huỷ hoại thì xong đời rồi.



Sau một thoáng yên tĩnh, A Mục đột nhiên đi tới trước mặm Diệp Huyên, nàng ta dùng tay phải nắm lấy tay Diệp Huyên, trong nháy mắt, lửa Chân Phương mạnh mẽ lập tức lan lên người nàng ta.



A Mục nhanh chóng lẩm bẩm, sau đó, trên người nàng đột nhiên có một ngọn lửa cháy lên, mà ngọn lửa này đang ngăn cản lửa Chân Phượng trên người nàng ta và Diệp Huyên.



Thấy cảnh này, Chân Phượng híp mắt lại: “Đốt cháy thọ nguyên, ngươi đúng là không sợ chết!”



Nghe thấy lời của Chân Phượng, Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Đốt cháy thọ nguyên gì cơ?”



Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Nàng ta đang đốt cháy thọ nguyên, dùng nó để ngăn cản lực lượng của lửa Chân Phượng, để thân thể ngươi và lửa Chân Phượng nằm ở trạng thái cân bằng, nghĩa là lửa của ta sẽ không giết chết ngươi, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể của ngươi”.



Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn vội vàng nhìn về phía A Mục: “A Mục, ta có thể chịu được, cô mau dừng lại đi!”



A Mục lắc đầu: “Lửa này quá đáng sợ, thân thể của ngươi bây giờ không thể nào ngăn chặn được đâu”.



Diệp Huyên còn muốn nói gì đó thì A Mục chợt cười nói: “Nếu ngươi thật sự lo lắng cho ta thì mau chóng niết bàn đi”.



Diệp Huyên nhìn A Mục, một lát sau, hắn từ từ nhắm mắt lại.



Cứ thế kéo dài một lúc lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt.



Ầm!



Một lực lượng

1645190129562.png


A Mục buông tay Diệp Huyên ra, cười nói: “Thành công rồi!”



Diệp Huyên nhìn A Mục: “Cô thiêu đốt bao nhiêu thọ nguyên?”



A Mục lắc đầu: “Không có bao nhiêu cả!”




Diệp Huyên hơi giận dữ nói: “Không có bao nhiêu? Không có bao nhiêu mà tóc cô bạc trắng cả rồi!”



A Mục cười khẽ: “Chỉ là một chút thọ nguyên mà thôi, không cần phải thế, ngươi mau xem thân thể của mình bây giờ đi”.



Diệp Huyên nhìn về phía Chân Phượng: “Nàng thiêu đốt bao nhiêu thọ nguyên rồi?”



Chân Phượng hờ hững đáp: “Ít nhất vạn năm!”




Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cường giả cấp bậc như nàng không thể nào chỉ có tuổi thọ vạn năm được!”



Tầng chín chợt lên tiếng: “Ngươi quên một điều, đó là nàng tỉnh lại từ trong quan tài, nàng vốn có tuổi thọ ít nhất chục vạn năm, nhưng nàng đã ngủ say bao lâu rồi?”



Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn nhìn về phía A Mục: “Bây giờ cô còn bao nhiêu thọ nguyên?”



A Mục cười đáp: “Chắc là mấy chục năm! Dù sao cũng đủ dùng rồi!”



Nét mặt Diệp Huyên hơi phức tạp: “Đáng giá sao?”



A Mục chớp mắt: “Ngươi là Vu thị của ta! Ta cho ngươi biết, lúc chọn ngươi, ta thật sự rất nghiêm túc”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải cô nói là có mục đích sao?”



A Mục cười: “Có mục đích, nhưng ta cũng nghiêm túc mà”.



Diệp Huyên nhìn cô gái trước mắt, tâm trạng rất phức tạp!



Mục đích?



Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng, lúc này, chút ngăn cách trong lòng hắn chợt biến mất.



Mình làm rất nhiều chuyện, không phải là vì có mục đích sao?



Tầng chín đi theo mình, chẳng phải vì có mục đích à?



Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy chọn mình, cũng là có mục đích đó thôi?



Mục đích cũng có xấu và tốt!



Thật ra không chỉ Chân Phượng này xem trọng quá mà cả hắn cũng thế.



Lúc này, A Mục lên tiếng: “Ngươi mau xem thân thể mình đi”.



Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn mái tóc bạc của A Mục, A Mục chớp mắt: “Có phải rất khó coi không?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Đẹp lắm, thật đấy”.



A Mục nhếch miệng cười: “Đẹp thì được! Dù sao ở Vu tộc cũng không có ai dám nói ta xấu!”



Diệp Huyên cười

1645190139459.png


Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Nếu so sánh với Thiên Long tộc, thân thể của ngươi bây giờ chỉ thua Thiên Long bát bộ, còn những Thiên Long khác, ngươi có thể giết chết một cách dễ dàng!”

Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn

Diệp Huyên gật đầu, hắn như nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Trên Bất Diệt Kim Thân còn có cảnh giới nào không?”



A Mục im lặng.




Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?”



Chân Phượng ở bên cạnh cất lời: “Trên Bất Diệt Kim Thân còn có một cảnh giới nữa, nhưng nó chỉ là truyền thuyết thôi!”



Diệp Huyên hỏi: “Cảnh giới gì?”



Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Thân thể Phàm Nhân!”




Diệp Huyên nhíu mày: “Thân thể Phàm Nhân?”



A Mục ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, trên Bất Diệt Kim Thân chính là thân thể Phàm Nhân, nhưng dù trong lịch sử của Vu tộc ta và Thiên tộc cũng chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc này! Có thể nói, tồn tại này chỉ là một truyền thuyết thôi”.



Diệp Huyên còn muốn hỏi, Chân Phượng ở bên cạnh chợt nói: “Ngươi nên thực hiện lời hứa của mình rồi!”



Diệp Huyên nhìn về phía Chân Phượng, nàng ta giơ xích sắt trong tay lên, Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chân Phượng: “Chân Phượng, ta cởi trói cho cô, từ nay về sau, giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa”.



Chân Phượng nhìn Diệp Huyên: “Được!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn cầm kiếm Thiên Tru đang định ra tay, lúc này, chân trời phía xa đột nhiên không ngừng chấn động, sau đó, một vùng mây đen xuất hiện!



Thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người, sau đó thay đổi sắc mặt!



Đừng nói Thiên Đạo sẽ xuất hiện nhé?



Lúc này, sắc mặt Chân Phượng trở nên vô cùng khó coi.


NgonTinh.vn - Đọc truyện online, đọc truyện hay

Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Ngontinh.vn luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất.

ngontinh.vn ngontinh.vn




A Mục đi tới bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta ôm lấy cánh tay Diệp Huyên bằng hai tay: “Thiên Đạo đến rồi!”



Diệp Huyên quay đầu nhìn A Mục: “Cô sợ sao?”



A Mục gật đầu: “Sợ!”



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau khi mây đen xuất hiện, ngọn lửa xung quanh chợt tản ra bốn phía.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thiên Đạo sẽ không đánh ta
chứ!”



A Mục chớp mắt, sau đó nói: “Có khả năng đó!”



Diệp Huyên hơi do dự, muốn bỏ chạy.



Vì hắn thật sự không đánh lại Thiên Đạo!



Dù bây giờ hắn đã lên Bất Diệt Kim Thân, có thể đỡ mấy kiếm của A La, nhưng hắn không có lòng tin đối mặt với Thiên Đạo này.



Thiên Đạo có thể khiến vô số cường giả sợ hãi, chắc chắn có thực lực không tầm thường!



Lúc này, kiếm Thiên

1645190148639.png


Lúc này, kiếm Thiên Tru chém xuống.



Nhưng nó không chém về phía Chân Phượng mà đi thẳng tới giữa chân mày Diệp Huyên, cứ chĩa vào hắn như thế.



Thấy cảnh này, mọi người đều sửng sốt.




Diệp Huyên chớp mắt, sau đó nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói…”



Không ai đáp lại.



Diệp Huyên đổ mồ hôi lạnh!



Thiên Đạo này giở trò gì thế?




Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ca ca, có người nói nể mặt huynh, huynh thả nàng ta đi!”



Diệp Huyên hơi ngơ ngác: “Cái gì?”



Tiểu Linh Nhi liếc Diệp Huyên: “Khi nãy có một giọng nói vang lên trong đầu ta, nàng nói nàng cho huynh một ân huệ, huynh có thể thả người này!”



Diệp Huyên vẫn hơi khó hiểu, lúc này, A Mục lên tiếng: “Là Thiên Đạo!”



Thiên Đạo!



Diệp Huyên giật mình, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Linh Nhi: “Thiên Đạo đang trao đổi với muội sao?”



Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Không biết! Dù sao cũng là bảo huynh thả người này ra!”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Muội hỏi nàng giúp ta, vì sao nàng không tự thả!”



Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Ta không biết nàng ở đâu!”



Diệp Huyên còn muốn hỏi, lúc này, A Mục chợt nói: “Đây là Thiên Đạo đang ban ân cho ngươi!”



Diệp Huyên nhìn A Mục, A Mục trầm giọng nói: “Nàng muốn ngươi mang ân nàng! Nếu nàng đã bày tỏ ý tốt thì ngươi cũng đừng từ chối”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen nơi chân trời, nói: “Ân tình của các hạ ta xin ghi nhớ! Sau này sẽ báo đáp!”



Nói xong, kiếm Thiên Tru nằm trong tay hắn, hắn đi tới trước mặt Chân Phượng, chém xuống một kiếm.



Ầm!



Tất cả dây xích trên người Chân Phượng đều bị Kiếm Thiên Tru chặt đứt, cùng lúc đó, một lực lượng thần bí biến mất khỏi xung quanh Chân Phượng.



Diệp Huyên kéo A Mục lùi ra xa.



Chân Phượng hít sâu một hơi, nàng ta đột nhiên hét lên, một ngọn lửa bùng lên cao, đốt cháy đến chỗ sâu trong tinh không, trong nháy mắt, tinh không lập tức bốc cháy.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên nheo mắt, dù người phụ nữ này không có thân thể, nhưng thật sự vẫn rất mạnh!



Một lúc sau, Chân Phượng chợt mở mắt nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngay cả Thiên Đạo cũng nể mặt ngươi, ngươi đúng là không tầm thường!”



Diệp Huyên lắc

1645190158645.png


Chân Phượng lạnh nhạt đáp: “Không ai nợ ai!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó dẫn A Mục rời đi.




Chân Phượng ở sau lưng ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen ở chân trời, trong mắt có sát khí loé lên: “Cứ đợi đấy!”



Nói xong, nàng ta xoay người muốn rời đi.



Mà lúc này, đám mây đen phía chân trời chợt rung lên, một khắc sau, một tia sét đánh xuống.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên và A Mục đều sửng sốt, đây là cái quỷ gì vậy?




Cả Chân Phượng cũng tỏ vẻ sửng sốt, mà lúc này, thần lôi kia đã đánh xuống, Chân Phượng thét lên, một ngọn lửa bùng lên cao, nhưng ngọn lửa mạnh mẽ này vừa mới tiếp xúc với thần lôi kia đã tản ra, chẳng mấy chốc, dưới ánh nhìn của Diệp Huyên và A Mục, thần lôi kia đánh thẳng lên người Chân Phượng.



Ầm!



Ngọn lửa quanh người Chân Phượng biến mất, còn thần lôi thì vẫn còn đó, giống như một cái lồng giam bao vây Chân Phượng lại!



Lại bị nhốt!



Diệp Huyên và A Mục trợn mắt há mồm!



Hành động này là sao?



Chân Phượng ở bên trong thần lôi gào thét: “Thiên Đạo! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Giết ta đi! A! A!”



Lúc này, mây đen ở chân trời đang dần biến mất.



Trong lồng giam, Chân Phượng vẫn còn đang điên cuồng gào thét, nhưng Thiên Đạo lại không hề đáp lại!



A Mục ở bên cạnh Diệp Huyên lắc đầu thở dài, không biết đang nghĩ gì.



Tầng chín cũng khẽ thở dài: “Có một câu là không tự tìm đường chết thì sẽ không chết! Khiêm tốn một chút cũng không đến mức này!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn không nói gì thêm mà kéo A Mục xoay người rời đi.



Lúc này, Chân Phượng chợt nổi giận nói: “Đứng lại!”



Diệp Huyên dừng lại, xoay người nhìn về phía Chân Phượng: “Tiền bối?”



Chân Phượng nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cứu ta!”



Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Tiền bối, chúng ta đã thanh toán xong rồi!”



Nói xong, hắn xoay người rời đi.



1645190171029.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện