Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3836-3840


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên cũng vội vàng dẫn A Mục vào theo.



Sau khi vào trong thành, luồng khí âm u lại càng thêm dày đặc!



Mà đúng lúc này, nhóc màu trắng đột nhiên dừng lại, trước mặt nhóc có một cây cầu dài, dưới cầu là một mảnh nước đen ngòm, mà giữa cầu thì lại có một bà lão đang đứng.




Diệp Huyên nhìn A Mục, vẻ mặt A Mục bấy giờ rất nghiêm nghị: "Kia là Bà La, người dẫn đường của Minh Phủ, thực lực rất mạnh!"



Rất mạnh!



Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng.



Lúc này, nhóc màu trắng bay tới trước mặt Bà La, Bà La nhìn nhóc, sau đó lấy ra một bát nước trong rồi đưa cho nhóc màu trắng.




A Mục ở bên cạnh vội nói: "Không được uống, đó là nước Vong Xuyên!"



Nhóc màu trắng mở to mắt nhìn, nhóc ngửi ngửi thử rồi lắc đầu, sau đó lách người đi qua.



Lúc này, Bà La đột nhiên chắn trước mặt nhóc.



Nhóc màu trắng trừng mắt nhìn, sau đó giơ móng vuốt nhỏ lên, ý là 'ngươi muốn đánh nhau sao?'



Bà La nhìn nhóc màu trắng, không nói lời nào.



Nhóc màu trắng đột nhiên xoay người chui về lại trong cơ thể của Diệp Huyên, Diệp Huyên sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc nhóc đã bay ra lại, mà bấy giờ trong móng vuốt của nhóc đã có thêm một cái hộp màu đen.



Hộp!



Diệp Huyên: "..."



Nhóc màu trắng đang định mở hộp thì đúng lúc này Tiểu Đạo lại bỗng xuất hiện bên cạnh nhóc, nàng ta nhìn nhóc màu trắng: "Ngươi qua đi!"



Nhóc màu trắng tròn xoe mắt nhìn, sau đó cất hộp đi, rồi bay qua bên kia.



Bà La híp hai mắt lại, đang định ra tay thì bỗng có một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao trùm lấy bà ta!



Tròng mắt Bà La đột nhiên co rụt lại, bà ta nhìn Tiểu Đạo ở trước mặt, Tiểu Đạo nhìn chòng chọc vào bà ta: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn đừng yên đó cho ta, nếu không cho dù là A Bố Tạng cũng không cứu nỗi ngươi đâu!"



A Bố Tạng!



Cường giả siêu cấp đứng đầu trong Minh Phủ!



Bà La nhìn Tiểu Đạo rồi cất giọng khản đặc: "Các hạ là người phương nào!"



Tiểu Đạo không nói gì, nàng ta bay qua đi theo nhóc màu trắng.



Diệp Huyên và A Mục cũng vội vàng nối gót, mà lúc này Bà La đột nhiên nói: "Đại tế ti!"



A Mục dừng bước lại, nhìn Bà La ở bên cạnh rồi mở to mắt chào hỏi: "Bà La, chào nhé!"



Bà La nhìn Đại tế ti: "Nàng ta là ai!"



A Mục cười: "Nàng tên là Tiểu Đạo, người của hiệu cầm đồ Thiên Đạo!"



Nghe thế, tròng mắt Bà La đột nhiên co lại.



Hiệu cầm đồ Thiên Đạo!


Bà La nhìn A Mục: "Các ngươi muốn làm gì!"
A Mục đáp: "Ta cũng không biết bọn ta sẽ làm gì nữa, he he!"



Nói xong, nàng ta kéo tay Diệp Huyên bỏ chạy.




Bà La lại đứng trơ trọi một mình trên cầu.



Chẳng mấy chốc nhóc màu trắng đã dẫn Diệp Huyên và A Mục đi tới trước một gian đại điện, Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn, phía trên cung điện có ba chữ lớn màu đen: Sinh Tử Điện!



Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Là nơi ở của Phủ chủ Minh Phủ, có thể chưởng quản sinh tử của sinh linh ở nhân gian, tất nhiên nói vậy là có hơi cường điệu, sau khi đạt đến Nhân Quả Cảnh thì cũng không còn chịu sự quản thúc này nữa".




Diệp Huyên gật đầu, lúc này, nhóc màu trắng đột nhiên bay vào.



Diệp Huyên vội vàng dẫn A Mục đi theo!



Tiểu Đạo liếc mắt nhìn bốn phía, trong mắt nàng ta ánh lên một tia lo lắng, nhưng không hề nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Đạo đã vội theo chân ba người bước vào.



...



Sau khi nhóc màu trắng tiến vào Sinh Tử Điện, nhóc nhìn quanh một lượt, cuối cùng, ánh mắt của nhóc rơi vào một chiếc gương ở phía trên cung điện.



Chiếc gương này có kích thước giống với gương thường, thứ khác biệt duy nhất là ngay chính giữa mặt gương có một con mắt đang nhắm.



Nhóc màu trắng thấy chiếc gương này thì sáng mắt lên, nhóc lập tức bay đến trước gương, cái móng nhỏ vươn ra định cầm lấy, thì đúng lúc này, con mắt kia đột nhiên mở choàng ra, nhóc màu trắng sợ hết hồn, vội vàng rụt móng lại.



Thế nhưng chẳng mấy chốc nhóc lại phát hiện ra, hình như mình không cần phải sợ!



Con mắt kia cứ nhìn nhóc màu trắng như thế, nhóc cũng nhìn lại nó, đúng lúc này, trong gương đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt, đầu tiên là một người đàn ông mặc áo xanh xuất hiện, mà hình ảnh này vừa hiện lên đã tắt ngóm.



Nhóc màu trắng mở to mắt nhìn, cái móng nhỏ huơ huơ lên.



Con mắt kia vẫn nhìn đăm đăm vào nhóc màu trắng, một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên bộc phát ra!



Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn đang định xuất kiếm thì nhóc màu trắng đã bỗng há miệng hút một cái, luồng sức mạnh cực lớn kia lập tức biến đi đâu mất, cùng lúc đó, chiếc gương kia trở nên hơi mờ ảo!



Lúc này, con mắt giữa gương có vẻ đã hoảng sợ.



Nhóc màu trắng bắt lấy chiếc gương, sau đó ném về phía Diệp Huyên, chiếc gương lập tức bị quăng vào trong tháp Giới Ngục.



Diệp Huyên: "..."


A Mục đột nhiên nói: "Đây là kính Nghiệt Duyên, có thể nhìn kiếp trước kiếp này của một người, cũng có thể dùng nó để thăm dò thiên hạ, vô cùng đáng gờm!"
Kính Nghiệt Duyên!



Diệp Huyên gật gật đầu, kiếp trước kiếp này? Sau này phải xem kỹ lại mới được!



Hắn cũng rất muốn biết kiếp trước kiếp này của mình.




Mà lúc này nhóc màu trắng vẫn chưa rời đi, nhóc khịt mũi ngửi ngửi vài cái, chẳng mấy chốc ánh mắt nhóc lại sáng quắc lên, móng nhỏ lại khẽ huơ. Ngay sau đó, dưới cái nhìn của Diệp Huyên, A Mục và cả Tiểu Đạo, mặt đất đột nhiên rung lên!



Bảo bối trong lòng đất!



Diệp Huyên và A Mục cùng nhìn nhau!



Diệp Huyên hỏi: "Còn bảo vật gì nữa à?"




A Mục trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết, chờ xem thử!"



Ầm!



Đúng lúc này, toàn bộ Sinh Tử Điện đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó, một luồng hắc quang đột nhiên phóng từ dưới nền đất lên thẳng trên trời.



Nhóc màu trắng bay ra ngoài, ba người Diệp Huyên cũng vội vàng lui ra.



Trên bầu trời bên ngoài Sinh Tử Điện, có một quyền sách cổ dày cộm nổi lơ lửng giữa không trung.



Diệp Huyên nhìn về phía cuốn sách kia rồi hỏi: "A Mục, nó là gì?"



A Mục nhìn cuốn sách, một lát sau, trong mắt nàng ta đột nhiên co rụt lại: "Đó là chí bảo của Minh Phủ - sách Bói Trời!"



Sách Bói Trời?



Diệp Huyên đang định hỏi gì đó thì nhóc màu trắng đã bay đến trước sách Bói Trời, mà lúc này, quyền sách kia đột nhiên mở ra, một luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy nhóc!



Nhóc màu trắng vung vuốt nhỏ lên, một luồng tử khí trùm lên sách Bói Trời, quyển sách rung lên, sau đó khép chặt lại.



Lúc này, nhóc màu trắng lại huơ móng nhỏ của mình, như đang nói gì đó.



Mà sách Bói Trời cũng chầm chậm rung lên, như đang đáp lại lời nhóc.



Cứ thế, giằng co chừng một phút, sách Bói Trời đột nhiên bay đến trước mặt nhóc màu trắng, nhóc kia nhếch miệng cười, móng nhỏ vung lên, một luồng tử khí bao trùm lấy sách Bói Trời.



Sách Bói Trời vui vẻ rung lên, một lát sau, nó đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng chui vào tháp Giới Ngục trong bụng Diệp Huyên.



Lại vào!



Diệp Huyên cảm thấy có chút như mơ!



Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thu được vài món thần vật siêu cấp rồi đó!



Hơn nữa Chiến Thiên Thú hình như cũng sắp trưởng thành rồi!



Diệp Huyên nhìn về phía nhóc màu trắng, nhóc kia thì xoay đầu nhìn về phía bên phải, thấy cảnh này, A Mục có chút hưng phấn nói: "Đó là hướng đến Cổ Hình tộc!"



Nhóc màu trắng

1645333578702.png


Nhóc màu trắng huơ huơ móng nhỏ.



Tiểu Đạo lại thở dài, nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi thật sự không cản nhóc này lại à?"



Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Tại sao?"



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Nếu nó cứ lục tìm tiếp như thế, bảo vật từ thời đại Thần Ma sẽ bị nó càn quét sạch, ngươi biết như vậy ngươi sẽ đắc tội đến bao nhiêu thế lực không? Thiên Thần tộc, Minh Phủ, còn có Cổ Hình tộc nữa, những thế lực này mà ngươi đắc
tội hết cả, ngươi có nghĩ đến hậu quả sau này sẽ lãnh phải chưa?"



Diệp Huyên hỏi ngược lại: "Tiểu Đạo cô nương, không lấy mấy bảo vật này thì họ sẽ không giết ta à?"




Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên cười nói: "Ta đứng về phía Vu tộc!"



Một câu nói, đơn giản rõ ràng!



Tiểu Đạo quay đầu nhìn về phía A Mục, khẽ nói: "Ngươi rất lợi hại!"



Một câu nói của Diệp Huyên đã tỏ rõ lập trường!



A Mục trầm mặc.



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Ngươi sẽ đâm đầu vào đại họa!"



Diệp Huyên trầm giọng: "Tiền bối, những bảo vật kia đâu phải ta lấy đâu!"




Nhóc màu trắng ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu, nhóc giơ móng nhỏ chỉ về phía mình, hình như đang nói là do mình lấy.



Tiểu Đạo nhìn nhóc màu trắng, nhóc vội vàng huơ móng đáp lại.



Diệp Huyên hoàn toàn không hiểu nhóc đang nói gì.



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên thở dài: "Ngươi phải hiểu, bây giờ ngươi chỉ có một mình, hắn và cô bé có sừng kia đều không ở đây, đúng không?"



Nhóc màu trắng mở to mắt nhìn, sau đó lại chỉ vào Diệp Huyên.



Tiểu Đạo lạnh nhạt đáp: "Ở đây người yếu nhất là hắn đó!"



Diệp Huyên: "..."



Nhóc màu trắng nghĩ nghĩ một lát, sau đó nhóc giương móng huơ loạn lên.



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: "Nhóc đó nói gì vậy?"



Tiểu Đạo liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Nó nói nếu có người bắt nạt mình, nó sẽ gọi người đến ngay!"



Diệp Huyên: "..."

Gọi người!



Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kì quặc.



Gọi ai?



Chắc chắn là người đàn ông áo xanh, và cả cô bé có sừng trên đầu!



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Đi đi!"



Diệp Huyên và nhóc màu trắng nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo lại nhìn nhóc kia: "Đi đi! Ta chịu trách nhiệm giúp ngươi!"



Tiểu Đạo biết, đây là một cơ hội cho bản thân nàng ta!



Không kết thiện duyên này thì ngày sau sẽ không có thêm cơ hội nào như thế nữa!



Tuy kết một thiện duyên này sẽ kéo đến vô số ác duyên khác, nhưng nó đáng giá!



Vô cùng vô cùng đáng giá!



Nghe Tiểu Đạo nói thế, nhóc màu trắng nhếch miệng nở nụ cười, sau đó xoay người chạy đi.



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo lạnh lùng nói: "Các ngươi đi trước đi!"



Diệp Huyên còn định nói gì nữa, nhưng A Mục đã vội kéo hắn đi: "Đi thôi!"



Nói xong, nàng ta kéo Diệp Huyên chạy biến mất ở phía chân trời.



Sau khi Diệp Huyên và A Mục rời đi, Tiểu Đạo xoay người nhìn về một phía cách đó không xa, ở đấy chẳng biết tự khi nào đã xuất hiện một tăng nhân, người đàn ông đó mặc áo sư, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt!



A Bố Tạng!



Người này chính là cường giả siêu cấp đứng đầu của Minh Phủ!



A Bố Tạng nhìn Tiểu Đạo, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, lâu rồi không gặp!"



Tiểu Đạo cười nói: "A Bố Tạng, thực lực ngươi lại tăng tiến không ít!"



A Bố Tạng khẽ lắc đầu: "Trước sau vẫn chưa đạt đến ranh giới kia!"



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Cảnh giới đó từ xưa đến nay, không mấy ai đạt đến được!"



"Hiện nay đã có người đạt đến cảnh giới đó chưa?"



"Có, hơn nữa cũng không ít".



A Bố Tạng khẽ cau mày: "Không ít?"



Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Tính riêng ta biết thôi đã có năm người!"



A Bố Tạng im lặng.



Tiểu Đạo nhìn về phía A Bố Tạng: "Ngươi không

1645333590632.png


Tiểu Đạo quay đầu nhìn về phía xa xa, sau đó nói: "Đứa nhóc vừa lấy đi chí bảo của Minh Phủ kia, ngươi biết là gì không?"



A Bố Tạng nhẹ giọng đáp: "Linh tổ trong truyền thuyết!"



Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng! Đó là Linh tổ cuối cùng của vũ trụ Ngũ Duy này".




A Bố Tạng nhìn phía xa, không biết đang nghĩ gì.



Tiểu Đạo lại bỗng cười nói: "Đừng có ý đồ gì với nó, ngươi sẽ chết không nơi an táng đấy!"



A Bố Tạng nhẹ giọng hỏi: "Năm người Tiểu Đạo cô nương nhắc đến kia có quan hệ với nó?"



"Đúng! Và cả thiếu niên bên cạnh nữa! Năm người đó đều có quan hệ với hắn!"




"Thiếu niên kia quả thật không đơn giản, đáng tiếc Vu tộc đã giành tước!"



"Bọn họ lấy mất báu vật quý giá nhất của Minh Phủ, ngươi tính thế nào?"



"Ý của Tiểu Đạo cô nương là muốn Minh Phủ ta không đuổi theo giành lại?"



Tiểu Đạo cười, không nói gì.



A Bố Tạng đột nhiên nói: "Tiểu Đạo cô nương, hành động của bọn họ có chút khinh người quá mức! Ta vẫn chưa ra tay là vì đang nể mặt cô nương!"



Tiểu Đạo cười nói: "Mệnh Vận Chi Châm của ta cũng bị nhóc kia dùng một viên kẹo hồ lô để đối lấy mất rồi!"



A Bố Tạng nhìn Tiểu Đạo không nói gì.



Tiểu Đạo cười bảo: "A Bố Tạng, ngươi là một trí giả, ở một vài thời điểm, mất đi cũng không hẳn là chuyện xấu. Là tốt hay xấu, thường là do bản thân tự quyết định!"



A Bố Tạng đột nhiên hỏi: "Cô nương có thể bảo hắn trả lại hai món thần vật kia cho Minh Phủ ta không?"



Tiểu Đạo hỏi ngược lại: "Nếu hắn trả, Minh Phủ ngươi có thể cứ để yên như thế mà không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của hắn không?"



A Bố Tạng trầm mặc một lát rồi nói: "Cô nương có thể bảo hắn rời khỏi Vu tộc không?"



Tiểu Đạo lắc đầu nở nụ cười: "Thấy chưa? Cho dù hắn không lấy hai chí bảo kia đi, Minh Phủ ngươi vẫn sẽ nhằm vào hắn vì thân phận của hắn, đúng không?"



A Bố Tạng trầm mặc.



Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: "Đến đây ta cũng hết lời rồi, không muốn nói thêm gì nữa. Hôm nay ngươi nể mặt Tiểu Đạo ta đi, đừng ra tay làm gì".



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



A Bố Tạng phía sau bỗng nói: "Nếu chúng ta muốn ra tay thì sao?"



Tiểu Đạo dừng bước lại, quay đầu nhìn A Bố Tạng: "Ta sẽ khiến Thiên tộc biến mất khỏi thế gian này! Không tin thì cứ thử đi!"



Nói xong, nàng đã rời đi.



Thiên tộc!



A Bố Tạng trầm mặc.



Tiểu Đạo nói là Thiên tộc, chứ không phải

1645333599905.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện