*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Bố Tạng đứng yên tại chỗ không nói gì.
Bỗng, có một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt A Bố Tạng, người này chính là Đại thiên thần của Thiên Thần tộc - Hạo Thiên!
A Bố Tạng nhìn về phía Hạo Thiên, ông ta khẽ cười nói: "Tiểu Đạo cô nương thật ngông cuồng!"
A Bố Tạng hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng không có thực lực ấy sao?"
Hạo Thiên cười khẽ: "Chắc chắn là nàng ta không yếu rồi, nhưng có lẽ nàng ta đã đánh giá thấp chúng ta!"
"Cứ nể mặt nàng đi!"
Hạo Thiên gật đầu: "Người phụ nữ này một khi hoàn toàn đứng về phía Vu tộc, sẽ là một bất lợi rất lớn với chúng ta!"
Nói xong, ông ta nhìn về phía xa xa, khóe miệng hơi cong lên: "Bọn họ sắp đến Cổ Hình tộc rồi! Ta cũng muốn xem thử, đám Cổ Hình tộc kia có nể mặt Tiểu Đạo hay không!"
...
Phía xa xa chân trời, Tiểu Đạo đột nhiên dừng lại, nàng ta quay đầu nhìn, khóe miệng bỗng cong lên thành một nụ cười xem thường: "Đánh giá thấp các ngươi? Một đám giun dế Ngũ Duy, có gì mà phải đánh giá cao!"
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất.
...
Chỉ chốc lát, nhóc màu trắng đã dẫn A Mục và Diệp Huyên đến Cổ Hình tộc.
Nơi Cổ Hình tộc sinh sống không sánh được bằng với Vương điện Thiên Thần tộc hay Minh Phủ, bọn họ chỉ sống ở trong rừng rậm, rất nguyên thủy.
Nhóc màu trắng như phát hiện ra gì đó, nhóc hơi hưng phấn, nhanh chân chạy biến đi. Chỉ mấy phút sau, nhóc đã đến trước một sơn động, vừa định tiến vào thì một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên kéo đến!
Lúc này, Tiểu Đạo xuất hiện bên cạnh nhóc màu trắng, nàng ta vung tay lên, cỗ sức mạnh kia liền biến mất không thấy đâu!
Tiểu Đạo quay đầu lại nhìn, người đến là một người đàn ông để trần phần trên, trong tay cầm một cây búa to. Khi thấy Tiểu Đạo, gã không nói hai lời mà đã xông lên, bổ một búa về phía Tiểu Đạo.
Tiểu Đạo phất tay áo.
Ầm!
Cây búa lớn trong tay người đàn ông lập tức vỡ nát, cả người gã liên tục lùi về sau vài chục trượng, cuối cùng ngã ầm lên trên vách núi.
Khoảnh khắc đó, trong mắt gã ánh lên vẻ nghiêm túc. Nhưng gã mặc kệ, vẫn định xông về phía Tiểu Đạo, đúng lúc này bỗng có một giọng nói truyền đến: "Dừng lại!"
Nghe thấy giọng nói đó, người đàn ông kia cung kính lùi sang một bên.
Tiểu Đạo nhìn sang trái, nơi đó có một người đàn ông khác đang chậm rãi bước tới.
Người đàn ông nọ mặc một bộ da thú, tóc dài để xõa vai, giữa hàng mày là khí chất thô bạo.
Người này chính là Tộc trưởng đương nhiệm của Cổ Hình tộc - Cổ Chiến Thiên.
Cổ Chiến Thiên đi
Nhưng nhóc màu trắng lại lắc đầu, nhóc bay đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó chỉ chỉ Diệp Huyên rồi lại huơ tay.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm giọng nói: "Nó nói nó phải đi rồi! Những bảo vật kia nó đều đã tăng cường lên hết! Ngươi có thể sử dụng, nhưng không được gây tổn thương cho chúng, nếu chúng muốn rời đi thì không được ngăn cản! Nếu chúng không rời đi thì ngày sau nó sẽ lại đến tìm ngươi, nâng cấp đám thần vật một lần nữa, giúp chúng đột phá".
Diệp Huyên ngây cả người, sau đó gật đầu: "Được!"
Lúc này, những bảo vật kia trong cơ thể hắn đột nhiên bay ra, chúng nó rung lên nhè nhẹ, như đang nói gì đó.
Nhóc con nhếch miệng cười, cái móng nhỏ vung lên, vô số tử khí bao phủ lấy những thần vật kia, mà chính bản thân nhóc thì lại dần trở nên mờ ảo.
Nhóc con chỉ vào Diệp Huyên, móng vuốt lại huơ huơ.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo im lặng một chốc rồi nói: "Nó bảo để chúng theo ngươi, như vậy ngày sau nó mới tìm thấy chúng được. Nếu chúng không muốn theo ngươi nữa thì có thể rời đi, nhưng không được làm ngươi bị thương, nếu không chúng sẽ bị người ta đánh chết!"
Diệp Huyên vội nhìn sang nhóc con kia: "Bị ai đánh chết cơ?"
Nhóc con tròn xoe mắt, miệng cười tươi, sau đó vẩy vẩy móng nhỏ của mình.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, lần này Tiểu Đạo lại không nói gì.
Đúng lúc này, bên trong sơn động kia đột nhiên có một cây búa to phóng ra, đa phần cây búa bị ám màu đen, lưỡi búa đỏ tươi, cán búa như được dung nham chế tạo, đỏ sẫm một màu, toàn thân lan tràn ra một luồng khí tức thô bạo mà mạnh mẽ!
Nhìn thấy cây búa lớn kia, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm lại!
Uy thế của búa này chắc chắn còn hơn cả kiếm Thiên Tru!
Đây là búa gì?
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Búa Chiến Thần, từng là bảo vật của vị Tộc trưởng đầu tiên - Cổ Hình, cũng là thứ quý giá nhất Cổ Hình tộc hiện giờ! Có điều có người nói năm đó nó đã bị trọng thương trong trận đại chiến của Cổ Hình cùng vị cường giả siêu cấp kia..."
Búa Chiến Thần!
Ánh mắt Diệp Huyên rơi vào trên thân búa Chiến Thần, thanh búa kia rung lên nhè nhẹ, như đang nói điều gì đó.
Nhóc con trừng mắt nhìn, sau đó lại quay sang nhìn Cổ Chiến Thiên ở cách đó không xa.
Sắc mặt của Cổ Chiến Thiên có chút âm trầm, ông ta không ngờ rằng búa Chiến Thần lại tự mình bay ra ngoài!
Cổ Chiến Thiên trầm giọng nói: "Búa thần, ngươi không thể rời đi với người ngoài được!"
Lúc này, búa Chiến Thần đột nhiên lao về phía Cổ Chiến Thiên một cách tàn nhẫn.
Thấy cảnh này, ai ai cũng sững sờ!
Chuyện này là sao?
Cổ Chiến Thiên cũng có chút ngây ra, búa Chiến Thần này
Mà lúc này, bên trong búa Chiến Thần đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét, nháy mắt tiếng thét vang lên, Cổ Chiến Thiên đã bị đẩy lùi mười mấy trượng, sau khi ông ta dừng lại, vẻ mặt đã tràn ngập sự sợ hãi!
Búa Chiến Thần không ra tay nữa, mà là bay đến trước mặt của nhóc con đang mờ dần kia.
Nhóc mở to mắt, sau đó lại chỉ móng nhỏ của mình về phía Diệp Huyên.
Búa Chiến Thần gật đầu.
Thấy búa Chiến Thần gật đầu, nhóc con vung móng nhỏ lên, một luồng tử khí bao trùm lên búa Chiến Thần, mà lúc này, nhóc đã hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt tan biến đó, một chiếc hộp màu đen bỗng rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Nhìn thấy chiếc hộp đen kia, mí mắt của Tiểu Đạo bỗng giật giật lên...
Nhóc con đi rồi!
Nhìn chiếc hộp trước mặt, Diệp Huyên bỗng thấy có hơi mất mát!
Hắn rất có cảm tình với đứa nhóc này.
Đúng lúc ấy, Cổ Chiến Thiên ở phía xa đột nhiên đi đến chỗ Diệp Huyên: "Để búa Chiến Thần lại!"
Diệp Huyên nhìn Cổ Chiến Thiên: "Ông cũng thấy đấy, là do chính nó chọn theo ta!"
Cổ Chiến Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Ta không muốn phí
lời với ngươi, để lại búa thần, nếu không đây sẽ là nơi an táng của các ngươi!"
"Thật à?"
Đúng lúc này, Tiểu Đạo ở cách đó không xa chợt khẽ cười rồi nói: "Cổ Hình tộc lợi hại lắm à?"
Cổ Chiến Thiên nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo lại bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Cổ Chiến Thiên đột nhiên co rút tròng mắt lại, hai tay ông ta nắm chặt lấy búa rồi bổ về phía trước một cái.
Ầm!
Lưỡi búa hạ xuống, Cổ Chiến Thiên lập tức bị đẩy lùi hơn trăm trượng!
Khi ông ta vừa dừng lại, một thanh phi đao đột nhiên bay đến trước mặt ông ta.
Cổ Chiến Thiên biến sắc, lại cầm búa chém ngang.
Ầm!
Chiếc búa lớn kia vừa đụng vào lưỡi đao đã lập tức vỡ nát!
Phi đao tiến quân thần tốc, chém thẳng vào Cổ Chiến Thiên!
Lúc này, Cổ Chiến Thiên bỗng giẫm chân phải một cái, lùi nhanh về phía sau mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Cổ Chiến Thiên nhìn chòng chọc vào Tiểu Đạo, lúc này đây, trong mắt ông ta ngoại trừ vẻ nghiêm nghị thì còn có chút kiêng dè.
Thanh phi đao nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Tiểu Đạo, hình dáng của nó trông rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa thần lực kinh người.
Tiểu Đạo liếc nhìn Cổ Chiến Thiên: "Còn dám ra tay nữa thì ta giết ngươi, đừng có bày vẻ cao ngạo của Cổ Hình tộc ngươi ra trước mặt ta, cho dù là tổ tiên của ngươi thì cũng chưa đủ tư cách đâu, hiểu chưa?"
Nói xong, nàng ta xoay đầu nhìn Diệp Huyên: "Đi thôi!"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó vội kéo A Mục đi theo cạnh Tiểu Đạo.
Hắn có thể cảm nhận được, lúc này đây trong Hư Vô Duy Độ, có rất nhiều cường giả đang rình mò hắn trong bóng tối.
Nếu như không theo sát Tiểu Đạo, hắn sợ là mình thật sự không thoát được nơi đây.
Tiểu Đạo thu lấy thanh phi đao rồi đi về phía xa.
Diệp Huyên và A Mục cũng vội đuổi theo.
Cổ Chiến Thiên kia không ra tay nữa, Cổ Hình tộc của ông ta kiêu ngạo, nhưng không ngu dốt, thực lực của người phụ nữ trước mắt này rõ ràng là trên cơ ông ta, nếu tiếp tục ra tay, chắc chắn sẽ phải chết!
Cứ thế, ông ta chỉ có thể nhìn
Giọng nói của nàng ta rất lớn, e là khắp Hư Vô Duy Độ này đâu đâu cũng nghe rõ được hết.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, người phụ này muốn giết người!
Hắn có thể cảm nhận được, lúc này Tiểu Đạo đang rất tức giận, tốt nhất là đừng chọc vào nàng ta, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Dọc đường đi, Diệp Huyên vẫn luôn thấp thỏm, nếu Thiên tộc kia vây công thì bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng thời gian cứ trôi qua, vậy mà không một ai bước ra ngăn cản họ lại!
Đúng lúc này, Tiểu Đạo và A Mục đột nhiên không hẹn mà cùng dừng lại, hai người quay đầu nhìn về phía bên phải cách đó mấy trượng, nơi ấy có một ngôi mộ.
Diệp Huyên cũng nhìn ngôi mộ kia, Tiểu Đạo bỗng lắc đầu: "Ngươi chậm một bước rồi!"
Nói xong, nàng ta lại đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn A Mục: "Nàng ấy có ý gì?"
A Mục tròn xoe mắt đáp: "Ta cũng không biết nữa ha!"
"Cô chắc chắn là biết!"
A Mục cười hì hì, sau đó nói: "Trong đó có một người bạn cũ đang ngủ say, nàng ấy tỉnh lại hơi chậm, là vậy đó".
Nói xong, nàng ta lại kéo Diệp Huyên đi về phía trước.
Diệp Huyên hỏi: "A Mục, tại sao cô lại tỉnh dậy sớm hơn nàng ta?"
"Thiên Đạo thưởng siêng năng đó".
Diệp Huyên: "..."
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến lối ra của Hư Vô Duy Độ.
Nơi đó, cả ba lại gặp được ông lão trông mộ.
Ông lão trông mộ nhìn ba người một lát, cuối cùng ánh mắt của lão lại rơi vào người Diệp Huyên, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Diệp Huyên trừng mắt nhìn: "Tiền bối muốn nói gì à?"
Ông lão trông mộ lắc đầu: "Chẳng muốn nói gì hết!"
Diệp Huyên: "..."
Ông lão trông mộ nhìn về phía Tiểu Đạo: "Tiểu Đạo cô nương, bọn họ sẽ không từ bỏ đâu".
Tiểu Đạo cười nói: "Bọn chúng dám đến hiệu cầm đồ trả thù ta à?"
Ông lão trông mộ lắc đầu: "Tất nhiên là không dám, nhưng mà..."
Nói đoạn, lão chợt liếc mắt nhìn Diệp Huyên, rồi lại không nói gì nữa.
Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyên giật lên, đây là có ý gì vậy!
Tiểu Đạo lạnh nhạt bảo: "Đi thôi!"
Nói xong, nàng ta rời khỏi Hư Vô Duy Độ.
Diệp Huyên cùng vội vàng dẫn A Mục rời theo!
Sau khi ba người biến mất, lại có ba người khác xuất hiện.
Lần lượt là Hạo Thiên, A Bố Tạng, và Cổ Chiến Thiên.
Hạo Thiên nhìn ông lão trông mộ: "Các hạ biết thân phận thực sự của Tiểu Đạo?"
Ông lão trông mộ lắc đầu: "Không biết!"
Nói xong, lão xoay người rời đi.
Hạo Thiên lại bỗng nói: "Các hạ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành!"
Ông lão trông mộ dừng bước lại, lão lắc đầu: "Ta không trông coi các ngươi".
Dứt lời, lão cầm lấy cây chổi ở bên cạnh, rồi bước về phía xa xa.