*Chương có nội dung hình ảnh
Tiểu Đạo: “Thực lực của các ngươi không thể gây uy hiếp đến Thiên Đạo, nhưng lại dám ngang nhiên xuất hiện ở vũ trụ này... Có người chống lưng cho các ngươi”.
Vô Thiên: “Chẳng lẽ không được?"
Tiểu Đạo hạ giọng: “Thiên Đạo đã gặp chuyện”.
Vô Thiên: “Cô nói thử xem?"
Tiểu Đạo cười: “Bản lĩnh thật lớn! Lặng lẽ chuồn ra, lặng lẽ khiến Thiên Đạo gặp chuyện, lại còn khiến cô gái váy trắng kia phải rời khỏi thế giới này. Lợi hại!"
Vô Thiên nhẹ giọng: “Tiểu Đạo cô nương à, lấy kiến thức của cô, hẳn là biết công dụng của thư phòng kia nhưng lại không cướp lấy nó, ta đây thật tò mò vì sao”.
Tiểu Đạo nhún vai: “Ta sợ chết”.
Vô Thiên cười: “Cô nói cô gái váy trắng kia sao?"
Tiểu Đạo: “Các ngươi định đối phó với nàng ta thế nào?"
Vô Thiên mỉm cười: “Nếu là ở thế giới này, chúng ta còn kiêng kỵ ba phần, tiếc rằng nàng ta một mực tự cao tự đại. Không xông vào Thượng giới thì hơi khó, nhưng chỉ cần nàng ta đến đó, ắt chỉ có một con đường chết”.
Tiểu Đạo không nói gì, chỉ lặng lẽ mặc niệm cho phía trên vì đã đánh giá thấp người phụ nữ kia.
À không, thật ra ai cũng đánh giá thấp nàng cả, bao gồm cả Tiểu Đạo.
Thật ra không phải Tiểu Đạo đánh giá thấp nàng ấy, mà là nàng ta không biết đối phương mạnh đến đâu.
Mà đến nàng ta cũng không biết, thì người đó phải kinh khủng thế nào?
Đừng nói chi thế giới này, ngay cả gia tộc của Tiểu Đạo nàng cũng không dám đắc tội với một nhân vật như vậy.
Đúng lúc ấy, Vô Thiên bỗng cười: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta không muốn làm kẻ thù của cô. Chỉ cần cô không ra tay, chúng ta