Ông lão này mà không ra mặt, chuyện này khó mà thu xếp được.
Đối với thế lực cổ xưa như Kiếm Tông, ngay cả nàng ta cũng chỉ biết một chút chuyện.
Bởi vì nơi tọa lạc của bọn họ quá đặc biệt, người ngoài căn bản không biết đến.
Mà vì sao Tiểu Đạo lại biết thì phải nhắc đến nhóc con màu trắng.
Năm ấy, nàng ta cũng từng cao ngạo biết bao, khi nhìn thấy nhóc ta, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là bắt đi.
Tiếc rằng Tiểu Đạo đã quên bên người nhóc còn có cô bé nọ, người đàn ông áo xanh và cả cô gái mặc áo bào trắng.
Đó là một trải nghiệm hết sức bi thảm.
Người đàn ông áo xanh năm ấy chính là Tông chủ Kiếm Tông.
Nếu nói có người ở vũ trụ này có thể ngăn cản được cô gái váy trắng, thì y là một trong số đó.
Nhưng vấn đề là hai người họ đều có dính líu đến Diệp Huyên.
Nghĩ đến vậy, Tiểu Đạo cảm thấy không biết phải nói gì.
...
Nơi chiến trường, Vô Thiên hỏi Cổ Lão: “Ông từ đâu mà đến?"
Ông lão chỉ cười nhạt: “Muốn mang Thiếu tông chủ của chúng ta đi đâu ư? Đã hỏi ý Kiếm Tông chúng ta chưa?"
Vô Thiên cau mày: “Kiếm Tông? Thứ gì?"
Uỳnh!
Bất thình lình, tiếng kiếm ngân rít lên ở vùng không gian xa xôi nơi chân trời.
Tất cả mọi người rối rít nhìn theo hướng đó, chỉ thấy mười hai tia kiếm quang đang vùn vụt lao đến, chỉ chốc lát đã