*Chương có nội dung hình ảnh
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Thần Công kia là Chính Thần ở thời đại Thiên Đạo. Vào lúc ấy, có tổng cộng một trăm lẻ chín vị Chính Thần, là những cường giả đứng đầu thời đại. À phải, một vài tổ tiên của Vu tộc và Thiên tộc cũng từng là Chính Thần lúc ấy”.
Nghe vậy, hai người A Mục cũng có phần kinh ngạc.
A Mục: “Tổ tiên Vu tộc chúng ta ư?"
Bởi vì chênh lệch nhau tận một thời đại nên hiểu biết của các nàng về họ cũng chẳng được bao nhiêu.
Tiểu Đạo gật đầu: “Trong các Chính Thần, tổ tiên Vu tộc các ngươi là những người sở hữu thực lực hàng đầu. Khi bọn họ càng lúc càng mạnh, lại càng bành trướng, có những Chính Thần đã muốn diệt trừ hiểm họa lớn nhất với họ - Thiên Đạo”.
A Mục hạ giọng: “Bọn họ đã ra tay trước sao?"
Tiểu Đạo: “Chính Thần ra tay vì muốn chống lại trời cao. Phải nói rằng khi họ liên thủ với nhau, ngay cả Thiên Đạo cũng không đánh lại. Tiếc rằng Thiên Đạo lại thông minh hơn, dùng kế chia rẽ từ trong nội bộ, lại còn bất ngờ ra tay giết chết hai Chính Thần mạnh nhất. Cứ như thế, các Chính Thần bị nàng ta đùa bỡn đến chết”.
A Mục: “...”
Tiểu Đạo tiếp lời: “Theo ta được biết, Thiên Đạo đã phong ấn hai mươi chín vị Chính Thần tại Bất Chu Thần Sơn này, nếu họ được thả ra thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, mà Thần Công lại muốn làm điều đó. Để làm được, chỉ có thể do Tiểu Đạo hoặc Nhân Vương ra tay, mà người trước rõ ràng là không thể nào. Vì vậy, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Huyên”.
Nàng ta dừng lại một chút trước khi tiếp lời: “Điều ta lo lắng nhất là nếu có người Thượng giới giúp đỡ gã...”