A Mục gật đầu: “Hiểu rồi”.
Tiểu Đạo lại nói: “Nếu hai ngươi có thể hợp tác thì cũng là chuyện tốt với hai tộc”.
A Mục bỗng hỏi: “Kiếm Tông đang chống lại thứ gì?"
Tiểu Đạo khẽ đáp: “Một thứ vô cùng nguy hiểm. Nếu không có họ cản nó lại, vũ trụ này sẽ tiêu đời trước thời hạn”.
Vừa nói, nàng ta vừa ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ: “Vũ trụ mịt mờ, nguy hiểm bủa vây. Tuy nơi này từng xuất hiện những chủng tộc mạnh mẽ và cường giả siêu quần, nhưng so sánh với toàn thể vũ trụ, nó vẫn quá nhỏ bé”.
Rồi nàng ta xoay gót rời đi, chẳng bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
A Mục bỗng nhẹ giọng nói: “Nàng ta lại càng bí ẩn hơn”.
A Thiến gật đầu: “Không sai”.
A Mục nhìn về chân trời: “Chúng ta không thể cứ đợi Kiếm Tông đến giúp mãi được”.
A Thiến nhìn sang: “Ngươi định làm gì?"
A Mục: “Thời khắc nguy ngập nhất đã đến rồi”.
A Thiến nheo mắt: “Chúng ta giữ nó lại là để đối kháng với Ngũ Duy Kiếp!"
A Mục chỉ cười mà không nói.
Sau một hồi im lặng, A Thiến bỗng thốt lên: “Ngươi nói phải, nếu không qua được ải này thì còn Ngũ Duy Kiếp gì nữa chứ? Đi thôi!"
Cả hai xoay người rời đi.
Diệp Liên quay lại nhìn Phần Mộ, trong mắt toát ra vẻ lo âu.
…
Trong khu mộ, ông lão trông mộ nhìn lên chân trời, thấp giọng thở dài. Ông tiếp tục cầm chổi quét đất một hồi rồi đi đến trước một ngôi mộ, nơi đó có đặt hai xâu kẹo hồ