Lão Cổ cười khổ: “Người phụ nữ kia rất đáng sợ!”
Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói vậy? Ta cảm thấy nàng ta rất tốt mà!”
Lão Cổ lắc đầu cười khổ: “Nàng ta có chỗ nào tốt chứ… Thiếu tông chủ là người không biết, nàng ta…”
Nói rồi, lão lại nhìn lên trời, như đang e sợ gì đó, sau đó lắc đó: “Thôi vậy! Không nói nàng ta nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, đột nhiên A Mục nói: “Lão Cổ, nhiều năm rồi, tộc Âm Linh cũng không muốn xuất hiện sao? Ý của ta là, bọn họ có có tiến hành tấn công Kiếm Giới chưa?”
Lão Cổ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Bọn họ không hề tấn công Kiếm Giới, thế nhưng, thỉnh thoảng cũng sẽ gây rối một chút”.
Nghe vậy, sắc mặt A Mục chùng xuống.
Lão Cổ nhìn A Mục: “Sao vậy?”
A Mục thấp giọng nói: “Có hai tình huống, tình huống thứ nhất, ban đầu bọn họ bị tông chủ Kiếm Tông làm họ bị thương nặng, nguyên khí tổn thương, không có năng lực xuất hiện, còn có một tình huống là bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngừng phát triển…”
Nghe đến đây, sắc mặt lão Cổ cũng chùng xuống.
A Mục nhẹ giọng nói: “Thực lực Kiếm Tông rất mạnh, nhưng Kiếm Tông lại ít người”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Tình hình không quá tốt, nhất là hiện tại, thượng giới rất có khả năng liên thủ với tộc Âm Linh”.
Ngay lúc này, trước mặt lão Cổ đột nhiên xuất hiện kiếm quang, kiếm quang vừa biến mất thì một âm thanh biến mất giữa hàng mày lão.
Một lúc sau, sắc mặt lão Cỗ chợt u ám.
Diệp Huyên hỏi: “Thế nào?”
Lão Cổ nhìn Diệp Huyên: “Thiếu tông chủ, ta phải quay về Kiếm Tông!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Kiếm Tông xảy ra