*Chương có nội dung hình ảnh
Nói xong, hắn và lão Cổ lập tức hoá thành kiếm quang biến mất nơi chân trời.
Diệp Huyên không lập tức rời đi, mà là đến chỗ phần mộ kia.
Trước phần mộ đó, Diệp Liên vẫn chưa đi ra!
Diệp Huyên nhìn phần mộ đó một lúc lâu, rồi quay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyên rời đi không lâu, phần mộ đó đột nhiên rung chuyển
…
Một nơi xa thẳm trong tinh không, đột nhiên Thiên Đạo dừng lại, nàng ta quay người, trước mặt nàng ta hơn mười trượng có một người đứng đó.
Thiên Đạo cười nói: “Nhanh như vậy đã đến rồi sao!”
Người đó cười nói: “Ngươi có thể không cần chết, nhưng, với vùng tinh không này làm kết giới, ngươi phải ở lại nơi này, không thể ra ngoài, nếu như vậy ta sẽ không giết ngươi nữa, ngươi nói xem có được không?”
Thiên Đạo giơ hai tay: “Được! Ngươi nói cái gì cũng được! Ta đầu hàng!”
Người kia nhìn Thiên Đạo, vẻ mặt tươi cười, không nói gì.
Thiên Đạo cười nói: “Ta mà chết thì sẽ có vài người kinh sợ rồi! Tên nhóc kia lo lắng, một khi phát hiện ta chết, chắc chắn hắn biết có chuyện không hay, đến lúc đó, nhỡ đâu hắn gọi người nào tới…Ví dụ như, vị Tông chủ Kiếm Tông kia… Ha ha…”
Người kia quay người rời đi, cùng lúc đó, một âm thanh từ xa truyền đến: “Các hạ Thiên Đạo, từ bây giờ, đừng để ta biết được ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Ngũ Duy, càng đừng tính toán gì cả, nếu không, đầu ngươi sẽ muốn rơi khỏi cổ ngươi đấy”.
Vừa dứt lời, người kia đã biến mất hoàn toàn.
Trong sân, Thiên Đạo