*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thác Bạt Ngạn đen mặt, tức tối quắc mắt trừng Diệp Huyên, nếu hiện tại là thời điểm thích hợp có lẽ đã đập hắn một trận.
Tên này điên rồi à?
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn giở trò này?
Đúng lúc ấy, Hắc Diễm quân đã đến.
Diệp Huyên bỗng nhiên xoay người, nở nụ cười rộng đến mang tai. Hai tay hắn chắp lại rồi tách ra hai bên.
Một chiếc hộp xuất hiện.
Một khắc sau, mười hai tia sáng vàng óng lóe lên, ngần ấy Kim Nhân xuất hiện trên chiến trường.
Họ vừa mở mắt, hàng loạt tia sáng vàng xuất viện.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!!
Kim Nhân vừa xông ra, kỵ binh Hắc Diễm quân cách đó mấy trượng đã bị đánh cho ngã dúi dụi.
Đôi mắt Lý Mục trợn trừng với vẻ khó tin, không biết mười hai người này là thứ gì mà kinh khủng đến vậy.
Diệp Huyên cũng đang rỉ máu trong lòng, bởi vì hơn một triệu linh thạch cực phẩm đã bị Kim Nhân ngốn hết trong nháy mắt đó.
Toàn bộ số linh thạch cực phẩm hắn tích cóp bấy lâu đã theo gió mà đi rồi!
Phải kiếm lại!!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, vung kiếm Liên Tú chỉ vào Lý Mục, cười gằn: “Nhìn cho kỹ vào”.
Hắn buông lỏng tay, kiếm Liên Tú vút ra như một ngôi sao băng, chém lìa đầu mười mấy tên kỵ binh Sở Quốc từ khoảng cách mấy trượng. Lưỡi kiếm chém về bên trái, lại chẻ đôi thêm mười mấy tên khác, máu phun thành vòi.
Diệp Huyên lại mở tay ra, hai thanh Tật Ảnh lao đi như gió khiến mấy chục người cách đó mười mấy trượng gục ngã như khúc gỗ mục với cái lỗ đầy máu giữa trán.
Trước hành vi tàn sát không chùn tay của hắn, kỵ binh Sở Quốc bốn phía hốt hoảng thối lui, vẻ hoảng sợ dâng lên trong mắt.
Diệp Huyên nhìn lên Lý Mục vẫn đang lơ lửng trên cao, nhếch mép cười: “Đẹp không?"
Nói rồi, hai ngón tay hắn khép lại, vung về bên phải.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang vút ngang thật xa, xuyên thấu giữa mày hơn mười mấy binh sĩ Sở Quốc trong nháy mắt, rưới máu lên nền đất.