Thác Bạt Ngạn mở mắt nhìn hắn, mấp máy môi như muốn nói gì nhưng chỉ có máu trào ra thay vì câu chữ.
Diệp Huyên ôm ghì lấy nàng ta, bàn tay run rẩy miết theo khóe môi nhỏ máu, nghẹn ngào hỏi: “Sao... sao cô ngốc vậy? Có biết lão ta là cường giả trên Vạn Pháp Cảnh không?!"
Vạt áo trước ngực Thác Bạt Ngạn đã sũng máu, hơi thở cũng càng lúc càng yếu đi, chỉ có đôi mắt là vẫn khăng khăng nhìn Diệp Huyên.
Một chiêu của cường giả trên Vạn Pháp Cảnh phải khủng khϊế͙p͙ đến cỡ nào cơ chứ?
Vòng tay run rẩy của Diệp Huyên siết chặt thấy thân hình Thác Bạt Ngạn.
Thấy hắn đau khổ như vậy, một tia phức tạp nảy lên trong mắt vị Quốc chủ Ninh Quốc. Tay trái nàng ta chậm rãi đưa lên như muốn đặt lên gương mặt hắn nhưng đã nhanh chóng rơi xuống.
Cùng lúc ấy, nhóm Khương Cửu và Mặc Vân Khởi đã xuất hiện quanh họ, ai nấy đều sửng sốt khi thấy tình trạng của Diệp Huyên và Thác Bạt Ngạn.
Ở nơi xa, Lý Mục tạm thời thu tay lại, nhìn bốn phía đầy cảnh giác.
Lão ta vẫn không thể quên được vị nữ Kiếm Tiên mặc váy trắng đó.
Ban nãy khi ra tay tấn công Diệp Huyên, lão ta đã mang tâm lý liều, dẫn đến vẻ luống cuống sau khi đã xuất chiêu.
Thế nhưng cho đến tận nửa khắc sau đó, vị Kiếm Tiên kia