Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chỉ khi mọi người nơi này biết được Âm Linh tộc đáng sợ thế nào, họ mới có thể đoàn kết lại, vũ trụ này mới được cứu. Linh Vực đoàn kết, Lục Duy đoàn kết, chỉ có Ngũ Duy là loạn như một nồi cháo heo!"
Sau một hồi im lặng, Lục sư tỷ hỏi: “Còn Thiên Đạo thì sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không nhìn thấu nàng ta, nhưng ta biết nếu để nàng lựa chọn, nàng sẽ chọn cách dùng mạng đổi mạng với toàn bộ sinh linh Ngũ Duy. Thứ nàng muốn bảo vệ không phải là người, mà là bản thân vũ trụ này. Vì vậy chúng ta mới phải kêu gọi sự đoàn kết từ tất cả cường giả Ngũ Duy, chỉ có như vậy mới có thể chống lại Linh Vực”.
Lục sư tỷ lại im lặng.
Diệp Huyên tiếp lời: “Trận chiến này không chỉ là chuyện của Kiếm Tông ta, mà là chuyện liên quan đến mọi sinh linh Ngũ Duy. Chúng ta chết rồi, những người bên ngoài sẽ xem như đương nhiên, thậm chí sẽ có người mong chúng ta chết đi. Rất nhiều người đều như vậy, khi đao chưa rơi xuống đầu thì vẫn bình chân như vại. Kiếm Tông trấn giữ Âm Linh giới nhiều năm như vậy, hiện nay không thể tiếp tục, mà ta cũng không thể mỗi lần đều phải gọi người, đúng chứ?"
Nhắc đến việc này là hắn lại đau đầu.
Người ở đâu mà lần nào cũng kêu lắm thế?
Trừ khi hắn gọi được Tông chủ Kiếm Tông và cô gái váy trắng, còn lại thì không có ý nghĩa gì trong cuộc chiến giữa hai vũ trụ này.
Hắn đã nghĩ đến tình cảnh tồi tệ nhất của Kiếm Tông. Nếu Tông chủ không xuất hiện, toàn bộ Kiếm Tông sẽ táng thân tại đây.
Mà khi ấy, vũ trụ này sẽ thật sự tiêu đời.
Bởi trước mắt chỉ có Kiếm Tông mới có khả năng chống lại Linh Vực, nhưng nhân số của họ