Diệp Huyên ngự kiếm trong vũ trụ với gương mặt vô cảm. Hắn không phải chúa cứu thế, nếu có thể dùng một kiếm phá nát Linh Vực, hắn sẽ làm để bảo vệ vũ trụ này.
Nhưng hắn không thể.
Có thể làm gì thì làm nấy.
Hắn chỉ muốn bảo vệ những người ở bên mình vào giờ khắc này mà thôi.
...
Trong lúc nhóm Diệp Huyên lui về Hư Vô Duy Độ, Quan Âm đã dẫn dắt cường giả Âm Linh giới rời khỏi nơi đó.
Ở chân trời, ả ta nhìn về nơi xa: “Hắn muốn hiệu triệu người Ngũ Duy đối phó chúng ta”.
Bên cạnh ả, Thái Cổ Minh gật đầu: “Nếu toàn bộ sinh linh Ngũ Duy tập hợp lại, chúng ta tuy không sợ nhưng cũng sẽ gặp phiền toái”.
Quan Âm đồng tình. Thực lực của Kiếm Tông và Diệp Huyên luôn luôn không thể khinh thường, đặc biệt là tên Diệp Huyên lúc nào cũng có thể gọi người đến giúp...
Một chốc sau, ả nói: “Truyền lệnh ta, lập tức đến Hư Vô Duy Độ, không được tổn thương ai trên đường”.
Một cường giả Âm Linh tộc tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?"
Quan Âm nhàn nhạt nói: “Nếu chúng ta ra tay giết người thì sẽ ép cho toàn bộ cường giả Ngũ Duy tập hợp lại đối phó, trong khi chúng ta chỉ cần nhằm vào Diệp Huyên mà thôi, cường giả nơi này sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đợi giải quyết Hư Vô Duy Độ rồi, bọn chúng có liên thủ lại cũng chỉ là một đám ô hợp với chúng ta, rõ chưa?"
Tên kia khẽ gật đầu: “Rõ”.
Quan Âm nhìn về nơi xa, khẽ nói: “Sau khi đến Hư Vô Duy Độ, chúng ta cũng không thể ra tay, chỉ