*Chương có nội dung hình ảnh
Võ Thương Hành nhìn Thiên Đạo: “Ngươi giúp Diệp Huyên là vì nàng sao?”
Thiên Đạo nghiêm túc nói: “Đương nhiên, đây là một thiện duyên đấy, ta phải giữ chặt nó!”
Lúc này, Võ Tịnh do dự một lát rồi hỏi: “Thiên Đạo cô nương, thật sự có Cửu Duy sao?”
Thiên Đạo chớp mắt: “Đương nhiên là có! Trong vũ trụ của chúng ta, thật ra nhân loại rất nhỏ bé, tựa như một hạt bụi vậy, mà hiểu biết của chúng ta với vũ trụ cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết có hạn. Khi nãy các ngươi hỏi ta vấn đề này cũng giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, cảm thấy thiên địa cũng chỉ bằng cái miệng giếng, thật ra không phải thế, nếu nhảy ra khỏi miệng giếng sẽ phát hiện thiên địa và vũ trụ này rất rộng lớn!”
Nói đến đây, nàng nhìn hai người: “Bây giờ chúng ta ngẩng đầu nhìn nhiều nhất sẽ chỉ thấy Lục Duy, có khác gì con ếch dưới đáy giếng đâu”.
Võ Tịnh nhìn Thiên Đạo: “Thiên Đạo cô nương nói nhiều với chúng ta như thế là muốn chúng ta giúp đỡ Diệp Huyên sao?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Ta chỉ muốn chỉ cho các ngươi một con đường sáng!”
Võ Tịnh cười nói: “Ta cảm thấy bây giờ tốt nhất chúng ta nên im lặng theo dõi tình hình!”
Thiên Đạo nhìn Võ Tịnh, cười nói: “Vậy thì ta sai rồi! Tạm biệt!”
Nói xong, nàng ta xoay người muốn đi.
Võ Tịnh thoáng do dự, sau đó cất lời: “Thiên Đạo cô nương muốn gì xin cứ nói thẳng!”
Thiên Đạo dừng bước, cười nói: “Mục đích trước đây của các hạ là muốn trở về Lục Duy, nhưng bây giờ có một cơ hội lớn ở trước mặt các ngươi, không phải trở về Lục Duy, mà là Cửu Duy!”
Đi Cửu Duy!
Võ Thương Hành nheo mắt: “Như thế… có phải