Nói xong, nàng ta xoay người đi về phía xa.
Lúc này, Võ Tịnh đột nhiên nói: “Thiên Đạo các hạ”.
Thiên Đạo xoay người nhìn về phía Võ Tịnh, Võ Tịnh nhìn thẳng vào nàng ta: “Sao Linh Vực có thể đi giết Diệp Huyên được!”
Thiên Đạo hiểu ý của Võ Tịnh, nàng ta cười nói: “Vì bọn họ cảm thấy mình có thể đánh thắng cô gái váy trắng!”
Võ Tịnh lắc đầu: “Ngu ngốc!”
Cô gái váy trắng!
Đừng nói là cô gái váy trắng, e rằng ngay cả cô gái áo bào trắng từng giúp đỡ kia Linh Vực cũng không đánh lại!
Đánh cô gái váy trắng?
Linh Vực này thật là một đám ngu ngốc!
Lục Duy suýt bị một kiếm của cô gái váy trắng làm sụp đổ, nhưng cường giả của Lục Duy và Thiên Đạo còn chẳng dám nói gì!
Thiên Đạo lại nói: “Đương nhiên tạm thời cô gái váy trắng không thể về được, có thể nói bây giờ Diệp Huyên khá nguy hiểm. Còn hai vị, ta cũng xin nói thẳng! Hai vị muốn mạnh hơn một bậc, Diệp Huyên là lựa chọn tốt nhất của hai vị! Vả lại, đừng nghĩ đến chuyện yên lặng theo dõi tình hình nữa!”
Dứt lời, nàng ta cười khẽ: “Lục Duy sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
Lục Duy!
Võ Tịnh im lặng.
Thượng giới bây giờ hoàn toàn không có tư cách liều mạng với Lục Duy!
Thiên Đạo lại nói: “Nhưng nếu các ngươi hợp tác với Diệp Huyên thì sao? Lục Duy dám làm gì các ngươi à?”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Hai người Võ Tịnh đứng tại chỗ, không nói một lời.
Sau đó, Võ Thương Hành chợt lên tiếng: “Ta cảm thấy nàng đang gài bẫy chúng ta!”
Võ Tịnh khẽ đáp: “Nàng ta không giấu diếm điều