*Chương có nội dung hình ảnh
Tiểu Thất đột ngột thu kiếm: “Ta muốn bế quan vài ngày, đến lúc đó sẽ khiêu chiến tiếp với ngươi!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên ngẩn ngơ.
Thế mà đã hiểu rồi?
Ta vẫn chưa nói hết mà!
Lúc này, một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn: “Nàng rất đặc biệt!”
Diệp Huyên xoay người, người đến chính là A Tửu và Tư Đồ.
Diệp Huyên nhìn về phía A Tửu: “Sư tỷ, sao tỷ lại nói thế?”
A Tửu sắp nói gì đấy thì đột nhiên Tư Đồ lên tiếng: “Trên người nàng ta có mùi của Luân Hồi, ta nghĩ tuy là nàng ta nhưng không phải là nàng ta”.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu ý của Tư Đồ!
Có điều, hắn không muốn nghĩ nhiều như vậy, theo hắn thấy, Tiểu Thất vẫn là Tiểu Thất!
Dường như nhớ đến gì đó, Diệp Huyên không suy nghĩ nữa, hắn nhìn A Tửu: “Nói về sư tỷ đi, các tỷ có đánh thắng được cường giả Độn Nhất Cảnh không?”
Độn Nhất cảnh!
Hắn biết, hai cô gái trước mặt mới chỉ là Bán Bộ Độn Nhất đỉnh cao mà thôi!
A Tửu lấy hồ lô rượu bên hông dốc vào miệng, sau đó nói: “Nếu như đã không thể khiêu chiến vượt giai đoạn thì sao có thể gọi là kiếm tu đúng không?”
Diệp Huyên giơ ngón tay cái: “Sư tỷ dũng mãnh!”
Nói rồi, hắn nhìn Tư Đồ, Tư Đồ cười hì hì: “Có đánh thắng được Độn Nhất Cảnh hay không ta không biết, nhưng ta rất rõ một chuyện là ta đánh thắng được ngươi!”
Diệp Huyên mỉm cười, không tiếp