Minh Khôn nhẹ giọng nói: “Thực lực này của Diệp Huyên, quả nhiên là sâu không lường được!”
Tiêu Qua: “…” Sau khi rời khỏi học viện Đạo Nhất, Diệp Huyên đi thẳng tới Đạo Nhất Thành, hắn nhanh chóng tìm thấy một thương hội.
Thương hội Thái Hòa.
Sau khi Diệp Huyên đi vào thương hội, có một cô gái vẻ ngoài thanh tú đi tới tiếp đó, nàng ta nhìn hắn, cười nói: “Các hạ cần gì ạ?”
Diệp Huyên nói: “Ta cần ba thứ, gỗ thần hồn, sen hộ tâm, hoa tố linh… Có không?”
Cô gái thanh tú quan sát Diệp Huyên: “Các hạ, mấy thứ này không phải đồ bình thường…”
Diệp Huyên cười nói: “Cô là sợ ta không mua nổi à?” ! Cô gái thanh tú vội phân bua: “Cũng không phải có ý này, nhưng mà…”
Diệp Huyên cười nói: “Cô có thể tự quyết định không, nếu không thì bảo người nào có thể quyết định đến thương lượng với ta”.
Cô gái thanh tú hơi cúi người: “Vậy xin các hạ đợi một lát”.
Nói xong, nàng ta xoay người đi.
Một lát sau, một ông lão đi ra, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Các hạ muốn ba thứ kia sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão cười nói: “Ba thứ kia đều không phải thứ tầm thường, đặc biệt là sen hộ tâm, thứ này vô cùng quý giá, ít nhất có giá một trăm nghìn viên Tử Nguyên Tinh”.
Một trăm nghìn viên!
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm thấy nhẹ nhõm, một trăm nghìn Tử Nguyên Tinh đương nhiên chỉ là một khoản nhỏ với hắn.
Diệp Huyên vội nói: “Vậy thì mời các hạ lấy ba thứ đó ra!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Xem ra các hạ cũng không phải người bình thường, không biết các hạ là?”
Diệp Huyên hơi mất kiên nhẫn: “Một tán tu mà thôi, các hạ, ta đang cần gấp ba thứ đó”.
Ông lão cười nói: “Thưa tôn khách, thương hội của ta cũng không có ba thứ này”.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên lạnh lẽo, không có vậy ông nói nhảm cái gì!
Ông lão lại