Thời gian từng chút trôi qua, ngày hôm sau, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, đi tới thương hội Thái Hòa ở Đạo Nhất Thành một lần nữa.
Người tiếp đón hắn vẫn là cô gái thanh tú hôm qua, Diệp Huyên cười nói: “Mong các hạ thông báo với quản sự của quý thương hội là ta đến lấy đồ”.
Cô gái thanh tú gật đầu: “Xin đợi một lát!” Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Một lát sau, nàng ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, Hứa quản sự không có ở đây”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ông ta bảo ta giờ này hôm nay đến lấy đồ, sao lại không ở đây?”
Cô gái thanh tú lắc đầu: “Không biết, mời tôn khách quay lại vào ngày mai”.
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Thấy thế, Diệp Huyên càng nhíu chặt mày, hắn im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.
! Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyên lại đến thương hội Thái Hòa, lại gặp cô gái thanh tú kia, hắn vừa định lên tiếng, cô gái thanh tú đã nói: “Hứa quản sự không ở đây, hôm khác tôn khách hẳn đến!”
Dứt lời, nàng ta lại muốn bỏ đi.
Diệp Huyên đột nhiên chặn trước mặt cô gái thanh tú, nàng ta nhíu mày, Diệp Huyên cười nói: “Ông ta không gặp ta, đúng không?”
Cô gái thanh tú nhẹ giọng nói: “Hứa quản sự không có ở đây”.
Diệp Huyên đột nhiên đánh về bên phải một cái.
Ầm!
Vách tường cách đó không xa ầm ầm đổ nát, một ông lão xuất hiện ở đó.
Chính là Hứa quản sự kia.
Diệp Huyên chỉ vào ông ta, cười hỏi: “Không phải cô nói ông ta không có ở đây sao?”
Cô gái thanh tú nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này, Hứa quản sự ở cách đó không xa đi tới trước mặt Diệp Huyên, ông ta bình tĩnh nói: “Sao, các hạ là muốn ra tay ở đây à?”
Diệp Huyên cười nói: “Không dám, ta chỉ đến lấy thứ ta cần thôi, các hạ đưa cho ta, ta sẽ lập tức rời đi”.
“Thứ gì?”
Vẻ mặt