Gã thanh niên gắt lên nhưng bị Diệp Huyên giận dữ quát vào mặt: “Câm mồm! Còn nói nữa là ông chém!" Đối phương còn muốn giãy dụa nhưng ông lão kia lại lắc đầu, bảo hắn ta đừng manh động.
Thế là gã ta hậm hực: “Vân Khiếu thúc, ta không tin hắn dám giết ta”.
Diệp Huyên cười: “Muốn thử không?"
Ông lão nhanh chóng mở miệng trước khi gã thanh niên kịp nói gì nữa: “Người trẻ tuổi, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Cũng không có gì, ta chỉ muốn các người đợi mà thôi, được chứ?", Diệp Huyên nhếch môi.
! Vân Khiếu hỏi ngược lại: “Chỉ thế thôi?"
Hắn gật đầu: “Chỉ thế thôi”.
Vân Khiếu đang toan mở miệng thì lò rèn gần đó bỗng chấn động kịch liệt, lão thợ rèn phóng vút đến trước mặt Diệp Huyên, trong tay cầm một cái hộp dài.
Diệp Huyên hưng phấn hỏi: “Thành công rồi?"
Nhưng lão ta lắc đầu: “Còn thiếu một bước cuối cùng”.
Nói đến đây, lão ta mới phát hiện hai người Vân Khiếu, sắc mặt lập tức đanh lại: “Các ngươi muốn gì?"
Gã thanh niên lên tiếng: “Tam thúc, cha bảo con đến mời người trở về”.
"Về ư?"
Ông lão cười nhạt: “Về làm gì? Hơn nữa ta đã không còn là người nhà họ Vân, cũng không phải tam thúc của ngươi.
Hai ngươi mau cút đi!"
Gã thanh niên trầm giọng nói: “Tam thúc cũng là người nhà họ Vân...”
Lão thợ rèn lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi