Vân Thắng nhẹ giọng đáp: “Có thể ra sao được?"
Diệp Huyên nhếch mép: “Phải rồi, tiền bối đã ra tay thì làm gì có chuyện cho được nhỉ?" Lão ta nhìn sang: “Ngươi là tên kiếm tu xảo quyệt nhất ta từng thấy.
Ta thật sự không hiểu làm sao một người có tính cách như ngươi lại trở thành kiếm tu cho được chứ đừng nói đến Kiếm Tiên?"
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Thiên phú! Sư phụ bảo tự cổ chí kim, ta là người có thiên phú tốt nhất...”
"Sư phụ ngươi nói cái..”.
! Vân Thắng suýt nữa chửi thề, rồi như nghĩ đến gì mà khựng lại: “Chủ nhân của thanh kiếm kia?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tất nhiên, sư phụ nói ta là thiên tài kiếm đạo tột đỉnh, sau này tinh vực Vị Ương sẽ phải thần phục dưới kiếm ta! Diệp Huyên ta ắt sẽ...”