Độc Cô Phong vừa mới đi vào đã gặp được ba mẹ con Diệp Huyên.
Ông ta nhìn vào Độc Cô Huyên, sau đó nhanh chóng chuyển sang Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt ông ta khá phức tạp.
Vì người trước mặt là cháu ngoại của ông ta.
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên đứng lên, bà ấy lạnh lùng nhìn Độc Cô Phong, trong mắt không có chút tình cảm nào.
Độc Cô Phong nhìn Độc Cô Huyên, hơi thở dài: “Nha đầu, năm đó nếu không phải con cố chấp, sự việc sao có thể ầm ĩ đến mức này chứ?”
Độc Cô Huyên cười khẽ: “Cố chấp? Ông biết ta có người trong lòng còn muốn gả ta cho nhà họ Cổ, ông có suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?”
Độc Cô Phong nặng nề nói: “Con thân là trưởng nữ của Tộc trưởng, mang ơn gia tộc, nên giúp ích cho gia tộc!”
Độc Cô Huyên lắc đầu: “Cuộc đời Độc Cô Huyên ta, phải do ta làm chủ”.
Độc Cô Phong nhìn chằm chằm Độc Cô Huyên: “Con tự làm chủ! Con có biết quyết định của mình năm đó đã suýt khiến cả gia tộc không thể trở mình không”.
Độc Cô Huyên cười khẽ: “Gia tộc hèn nhát, nhà họ Cổ muốn bắt nạt thế nào cũng được, dù gả ta đi thì vẫn không thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Dã tâm của nhà họ Cổ rất lớn, lớn đến mức bọ họ sẽ không dừng tay vì một cô gái.
Ông không nhìn ra điều này hay sao? Không đúng, có lẽ ông nhìn ra, ông là muốn lợi dụng ta, nghĩ