Diệp Huyên nghiêm túc trả lời: “Vì ta xuất sắc! Vô cùng vô cùng xuất sắc!”
Giọng nói của Giản Tự Tại vang lên trong tháp Giới Ngục: “Xin ngươi bớt mặt dày một chút đi”.
Diệp Huyên: “…”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, mí mắt yêu thú nhỏ giật giật, nó nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó lùi vào trong góc, không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyên thầm thở phào, hắn xoay người nhìn Độc Cô Huyên: “Chăm sóc tốt cho Liên Nhi”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Độc Cô Huyên kéo tay hắn lại: “Con muốn đến nhà họ Độc Cô à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói: “Dù hai gia chủ của nhà họ Độc Cô đều đã bị thương nặng, như thực lực của nhà họ Độc Cô vẫn còn đó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Con biết”.
Độc Cô Huyên cau mày: “Vậy mà con còn đi?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bọn họ đánh muội muội!”
Nói xong, hắn lại rời đi.
Nhìn bóng lưng của Diệp Huyên, Độc Cô Huyên ngơ ngẩn.
Diệp Huyên nhanh chóng rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục.
Trong tinh không mịt mờ, Diệp Huyên nhìn xung quanh, có