Người áo đen vội nói: “Hắn đã đến tinh vực Vị Ương.
Nhưng lúc này, hình như nhà họ Độc Cô đang nhằm vào hắn, ngoài nhà họ Độc Cô, mấy thế lực là nhà họ Cổ, nhà họ Ngôn, thánh địa và Nam Bắc Võ Tông đều đã hành động”.
Nói đến đây, gã nhìn bé gái: “Cung chủ, thuộc hạ nghĩ chúng ta nên lập tức ra tay, cướp lấy bảo vật”.
Bé gái nhìn người áo đen: “Chuyện này, Vị Ương Cung ta không thể tham dự”.
Người áo đen ngây người, sau đó vội đáp: “Vâng!”
Nói xong, gã lặng lẽ lui xuống.
Sau khi người áo đen rời đi, cô bé chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một bóng người hiện rõ trong đầu cô bé…
…
Nhà họ Độc Cô.
Nhà họ Độc Cô là một trong ba gia tộc lớn nhất Thiên Vực, đương nhiên cũng có tiếng tăm ở đây, vì thế, Diệp Huyên nghe ngóng được vị trí của nhà họ Độc Cô một cách dễ dàng.
U Thành.
U Thành này chính là thành phố phụ thuộc của nhà họ Độc Cô, nhà họ Độc Cô cũng ở trong nơi này.
Diệp Huyên lặng lẽ lẻn vào U Thành, chậm rãi bước đi trên đường.
Giản Tự Tại đột nhiên hỏi: “Vì muội muội của ngươi, cái gì ngươi cũng có thể làm ư?”
Diệp Huyên hỏi lại: “Người muốn nói gì?”
Giản Tự Tại cười nói: “Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi, trên con đường đại đạo trong tương lai, tình cảm sẽ là ràng buộc lớn nhất với ngươi, cũng là sơ hở lớn nhất”.
Diệp Huyên dừng bước, nhẹ giọng nói: “Giản cô nương, đừng trách ta mạo muội, nếu mẫu thân ngươi có thể