Hoàng Phủ Tiếu nói: “Những người này không rõ lai lịch, thực lực còn sâu không lường được, nhưng bọn họ kiêng dè Diệp Huyên như vậy, có thể tưởng tượng được Diệp Huyên này không đơn giản đến mức nào!”
Nói xong, lão nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Ván cờ này quá lớn, nhà họ Hoàng Phủ ta không chơi nổi! Bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, nếu còn tiếp tục, e rằng nhà họ Hoàng Phủ sẽ phải biến mất khỏi cõi đời!”
Nói xong, lão xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Hiền nhỏ giọng thở dài, sau đó cũng đi theo.
…
Trên một hòn đảo phía xa, người đàn ông trung niên mặc áo tím lẳng lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt gã ta, ông lão hơi cúi người: “Nhân Quân, nhà họ Hoàng Phủ lựa chọn rút lui”.
Nhân Quân cười khẽ: “Hoàng Phủ Tiếu này đúng là có đầu óc!”
Ông lão áo đen hỏi: “Có cần tiêu diệt bọn họ không?”
Nhân Quân lắc đầu: “Không cần thiết! Bọn họ không cản trở chúng ta, hơn nữa nếu tiêu diệt nhà họ Hoàng Phủ, kinh động đến Vị Ương Cung… Cung chủ kia rất mạnh!”
Ông lão áo đen nói: “Theo điều tra lúc trước, hình như Cung chủ kia ở Vị Ương Thành cũng từng âm thầm giúp đỡ Diệp Huyên này.
Nhưng bây giờ thuộc hạ vẫn chưa điều tra được vì sao nàng ta lại giúp đỡ Diệp Huyên này!”
Nhân Quân nói: “Không cần