Chiến Quân ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Có dũng khí!”
Diệp Huyên cười, xoay người rời đi, nhưng hắn lại nhanh chóng quay về.
Chiến Quân khó hiểu, hỏi: “Diệp huynh, huynh?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Quên mất phải chữa thương trước.
Khi nào vết thương lành rồi hẳn đi!”
Chiến Quân: “…”
Diệp Huyên biến mất ở cách đó không xa trong vẻ mặt kỳ lạ của Chiến Quân.
Trên tường thành, cô gái nhẹ giọng nói: “Linh hồn tách rời phối hợp với thân thể… Thật thú vị!”
Nói xong, nàng ta nhìn người đàn ông trung niên: “Ông dạy hắn à?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không phải!”
Cô gái gật đầu: “Vậy có lẽ là hắn tự lĩnh ngộ, thật sự có hơi vượt khỏi dự liệu của ta”.
Nói xong, nàng ta khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa, sau đó, nàng ta biến mất không còn tăm hơi.
Bạch tiên sinh do dự một lát, cuối cùng vẫn không đi theo.
Chẳng mấy chốc, cô gái đã đi tới bên bờ sông, một cô gái đeo một túi vải nhỏ đang vẽ tranh trên nước.
Trên nước sông là một đóa hoa màu trắng tinh!
Cô gái này chính là họa sư!
Họa sư nhìn cô gái đi tới từ cách đó không xa, cười nói: “Vị Ương, lại gặp nhau rồi!”
Vị Ương Thiên nhìn họa sư trước mặt, sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi đến làm gì!”
Họa sư đáp: