Chỉ thấy những tàn ảnh Tiết Bạch Y trước mặt Mạc Tà bắt đầu biến mất từng cái một, không đến nửa khắc sau, tàn ảnh xung quanh Tiết Bạch Y đã biến mất toàn bộ!
Trên tường thành, Liên Vạn Lý nhẹ giọng nói: "Thú vị đấy".
Diệp Huyên gật đầu: "Thế giới này có rất nhiều thiên tài!"
Trước đó, hắn cảm thấy mình đã rất yêu nghiệt, chí ít trong cùng lứa tuổi, khó mà có địch thủ!
Mà bây giờ hắn mới phát hiện, không phải hắn không có địch thủ cùng lứa, mà là do hắn chưa gặp được kẻ mạnh hơn!
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Phía dưới, Mạc Tà nhìn Tiết Bạch Y ở cách đó không xa, lắc đầu: "Ta có chút thất vọng, bởi vì ngươi chỉ dừng lại ở đây thôi".
Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, tốc độ rất nhanh, xung quanh căn bản không ai có thể thấy rõ.
Ở đối diện Mạc Tà, Tiết Bạch Y biến sắc, tay phải cầm trường thương đâm về phía trước.
Thương ra như rồng, hàn quang lấp lóe!
Lúc này, Mạc Tà đấm một quyền vào mũi thương của Tiết Bạch Y.
Ầm!
Trước ánh mắt của mọi người, Tiết Bạch Y liên tục thối lui, lui thẳng về trong Táng Thiên trường thành.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại!
Ở trên không, ông lão trước mặt Vị Ương Thiên nhẹ giọng nói: "Cung chủ Vị Ương, hậu bối của ta thế nào?"
Vị Ương Thiên nhìn Mạc Tà ở phía dưới: "Cũng được!"
Ông lão lưng còng cười nói: "Có thể được Cung chủ Vị Ương tán thưởng, cũng coi như là vinh hạnh của nó rồi".
Vị Ương Thiên