*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh Nhi gật đầu: “Ta chỉ cười ở trước huynh”.
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Có muội là điều hạnh phúc nhất đời này của ta”.
Thanh Nhi khẽ cười, nàng nắm chặt tay Diệp Huyên: “Trước kia, ta đã mất huynh một lần, mà bây giờ, ta sẽ không đánh mất huynh nữa. Huynh còn sống, chư thiên vạn giới sẽ không tổn hại, nếu huynh chết, chư thiên vạn giới phải chôn cùng”.
Nói rồi, nàng quay đầu lạnh lùng nhìn, ánh mắt ấy không biết là đang nhìn ai.
Bên hông Diệp Huyên, bút Đại Đạo khẽ chuyển động.
Diệp Huyên cảm thấy ấm áp trong lòng, không thể không nói, cảm giác được người ta cưng chiều thật tốt!
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên vội nói: “Thanh Nhi, ta đã thành lập một học viện…”
Nói rồi, hắn nói ra mục tiêu của thư viện Quan Huyên và bản thân.
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Thay đổi vũ trụ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Muội cảm thấy được không?”
Thanh Nhi im lặng một lúc rồi nói: “Kiếm đạo Nhân Gian, đương nhiên là được, dùng tín ngưỡng chúng sinh làm kiếm, kiếm đạo này không tầm thường!”
Không tầm thường!
Diệp Huyên vui mừng trong lòng, vội hỏi tiếp: “Nếu tu luyện đến trình độ cao nhất, so với Thanh Nhi thì thế nào?”
Thanh Nhi chớp mắt: “Chuyện này…”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Thanh Nhi, muội cứ nói thật!”
Thanh Nhi im lặng một hồi rồi nói: “Nếu tu luyện đến trình độ cao nhất, hẳn là còn có thể!”
Còn có thể?
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng
đờ.
Thanh Nhi nhìn vẻ mặt Diệp Huyên, vội nói: “Dùng tâm niệm chúng sinh làm kiếm, kiếm đạo này, nhất định không tầm thường, nếu huynh tu luyện đến trình độ cao nhất, chắc chắn sẽ không yếu hơn ta!”
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, không nói gì.
Thanh Nhi do dự chốc lát rồi nói: “Ta nói đều là lời thật lòng, không hề nói dối nửa lời”.
Nói rồi, nàng chỉ vào bút Đại Đạo bên hông Diệp Huyên: “Không tin, huynh cứ hỏi nói!”
Bút Đại Đạo vội run rẩy nói: “Đúng đúng, Diệp thiếu, lời muội muội ngươi nói chắc chắn là thật, ta dùng tính mạng để cam đoan, ngươi cứ tin nàng ấy đi!”
Nó như muốn khóc đến nơi rồi.
Diệp Huyên liếc nhìn Thanh Nhi: “Ngươi cứ chiều ta vậy!”
Thanh Nhi giúp Diệp Huyên chỉnh lại vạt áo hỗn loạn trước ngực, sau đó khẽ nói: “Đời này kiếp này, chỉ cưng chiều một mình huynh”.
Diệp Huyên nắm chặt tay Thanh Nhi, hai huynh muội cứ như vậy đi về phía xa.
Ở bên kia, một cô gái đang nhìn hai huynh muội Diệp Huyên.