Dương Liêm Sương nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Nhìn thấy thiếu niên kia không?”
Chín người gật đầu.
Dương Liêm Sương nói: “Nhớ rõ dáng vẻ hắn, nhớ cho kỹ”.
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Chín người cũng ngây người.
Lúc này, Dương Liêm Sương lại nói: “Hắn là thiếu tông chủ Ngân Hà Tông, cũng là chủ nhân tương lai của Ngân Hà Tông”.
Nghe vậy, chín người đều kinh sợ!
Từ khi Ngân Hà Tông thành lập tới nay đã thống trị cả hệ ngân hà với tốc độ kinh người, mà cả hệ ngân hà ũng bởi vì Ngân Hà Tông mà dần dần tiến vào thời đại tu tiên.
Nhưng người trong Ngân Hà Tông, lại chưa từng nhìn thấy tông chủ.
Đối với vị tông chủ này, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, mà lúc này, Dương Liêm Sương lại nói thiếu niên kia chính là tông chủ tương lai của Ngân Hà Tông.
Ở phía xa, Dương Liêm Sương lại nói: “Chớ có làm phiền bọn họ!”
Chín người khẽ thi lễ với Diệp Huyên ở phía xa, sau đó lặng lẽ rời đi.
…
Thanh Nhi đưa Diệp Huyên đến dưới chân núi, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn ngọn núi, mây trôi lượn lờ trên đỉnh, mờ mịt khó lường.
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Thanh Nhi, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Thanh Nhi lắc đầu: “Chưa!”
Diệp Huyên lại nói: “Được!”
Hai huynh muội đi lên trên núi.
Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Thanh Nhi, tại sao chúng ta phải đi bộ mà không bay?”
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Mỗi khi ở cùng huynh, đều vô cùng quý giá!”
Bất giác Diệp Huyên lo sợ trong lòng: “Thanh Nhi, muội
nói như vậy, như thể muốn ly biệt mãi mãi vậy, ta…”
Thanh Nhi khẽ cười: “Không cần lo lắng, thế gian này, không ai có thể giết được ta, còn về chuyện ly biệt, chuyện này, đúng là chúng ta phải ly biệt một thời gian”.
Diệp Huyên vội nói: “Tại sao?”
Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn: “Bởi vì ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ta muốn đi kiểm chứng xem sao”.
Diệp Huyên hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Thanh Nhi im lặng.
Diệp Huyên chớp mắt: “Có phải có hơi khó giải thích rõ không?”
Thanh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì không cần giải thích, đợi thực lực ta đủ mạnh rồi! Tự nhiên ta sẽ hiểu, đúng chứ?”
Thanh Nhi khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ca ca, huynh không cần phải áp lực lớn như vậy, nếu có một ngày, huynh cảm thấy cuộc sống khổ cực thì không cần phấn đấu nữa! Thứ gọi là vô địch cũng không khó khăn gì cả, nếu huynh nguyện ý, ta cho huynh một luồng kiếm khí, huynh sẽ trở thành vô địch thế gian!”
Diệp Huyên đảo mắt: “Thanh Nhi, muội như vậy, sẽ khiến đạo tâm ta hỏng mất!”