Trong tầng hai, Tiểu Linh Nhi ôm thanh kiếm kia điên cuồng đuổi theo chém kiếm Ma Kha… Lúc đầu kiếm Ma Kha không phục, lập tức phản kích, nhưng chẳng mấy chốc, nó bắt đầu chạy trốn… Vì sau khi so đấu với thanh kiếm trong tay Tiểu Linh Nhi, nó lập tức bị nứt ra, nếu Tiểu Linh Nhi dùng nhiều sức hơn, nó sẽ lập tức vỡ tan!
Trốn!
Kiếm Ma Kha không ngừng chạy trốn trong tháp Giới Ngục, còn Tiểu Linh Nhi thì không ngừng đuổi theo, nhưng tốc độ cô bé quá chậm, không đuổi kịp kiếm Ma Kha…
Có điều Tiểu Linh Nhi cũng không định bỏ qua, vẫn ôm kiếm không ngừng đuổi theo kiếm Ma Kha trong tháp!
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng, không quan tâm nữa, tập trung chữa thương!
Một lúc lâu sau đó, Diệp Huyên đứng dậy rời khỏi nhà đá, hắn đi tới bên tường thành, dưới tường thành có vài người đang thu dọn chiến trường.
Có rất nhiều thi thể!
Khắp nơi tràn đầy mùi máu tanh!
Lúc này, một cô gái đi tới bên cạnh Diệp Huyên, người đó chính là họa sư!
Họa sư nhìn thi thể bên dưới, nhẹ giọng nói: “Có suy nghĩ gì?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Thế giới quá tàn khốc”.
Họa sư nhìn Diệp Huyên: “Còn gì nữa không?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chiến tranh rất tàn khốc!”
Họa sư nhìn những thi thế bên dưới: “Đúng là rất tàn khốc, trong thời buổi loạn lạc thế này, mạng người luôn rẻ mạt như thế đấy!”
Diệp Huyên nhìn họa sư: “Tiền bối muốn nói gì!”
Họa sư nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngăn chặn chiến