Đệ Nhất Kiếm Thần

Họa Sư Biết Tháp Giới Ngục


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đúng như hắn nói, hắn hoàn toàn không thể khống chế tháp Giới Ngục này, ít nhất là hắn không có cách lấy nó ra.

Hơn nữa trước đây đại thần tầng hai từng nói với hắn, sở dĩ tháp Giới Ngục này đi theo hắn là vì cô gái váy trắng…
Tóm lại là hắn cũng rất khó chịu!
Họa sư nhìn Diệp Huyên: “Nếu không thể giao bảo vật này ra, vậy vì sao không trốn?”
Diệp Huyên cười khổ: “Ta trốn thoát sao?”

Họa sư nhẹ giọng nói: “Cũng đúng, ngươi là mục tiêu của bọn họ, dù ngươi trốn đến đâu, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

Diệp Huyên cười khổ: “Đúng thế! Ai cũng có thể trốn, chỉ mỗi ta là không.

Ở lại đây, đi theo mọi người, có lẽ ta còn có chút cơ hội sống!”
Nói đến đây, hắn im lặng một lát rồi tiếp tục: “Nếu mọi người sợ ta liên lụy đến mình, ta có thể rời đi!”
Họa sư cười nói: “Sao có thể? Ngươi rời đi, bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua cho tinh vực Vị Ương, mà ngươi ở lại đây cũng là một trợ lực lớn, không phải sao?”
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.

Họa sư nói: “Ta muốn đi đến nơi khác một chuyến, ngươi ở lại đây giúp đỡ Bạch tiên sinh… Giúp ông ấy khuyên Vị Ương, nàng tính tình chính trực, còn nóng nảy, rất

dễ làm chuyện quá khích!”
Diệp Huyên gật đầu một cái: “Được!”
Họa sư xoay người rời đi.


Lúc này, họa sư đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta có thể đi vào trong người ngươi không?”
Diệp Huyên sửng sốt.

Trong người?
Họa sư biết tháp Giới Ngục?
Họa sư cười nói: “Trong người ngươi có không gian, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, tốt nhất người đừng đi vào”.

Họa sư hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó đáp: “Nguy hiểm!”
Hắn biết họa sư rất mạnh, mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, nhưng trực giác nói với hắn, kẻ ở tầng thứ năm mạnh hơn!
Quan trọng nhất là nếu họa sư đi vào đánh nhau với tầng thứ năm, vậy người xui xẻo chắc chắn là hắn!

Họa sư suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, nếu chúng ta còn sống thì ta muốn đi vào xem thử, được chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Họa sư cười khẽ, xoay người rời đi.

Trên tường thành, Diệp Huyên nhìn về phía xa xa, nơi đó chính là Ma Kha tộc.

Mạc Tà gật đầu.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện